Hoàn tục - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:18:11
Lượt xem: 203
Tiểu Phong nhúng tay vào rượu, viết hai chữ lên mặt bàn rồi nhỏ giọng nói:
"Nếu tỷ tỷ thật sự muốn biết, đó chính là duyên phận giữa hai chúng ta không bị đứt đoạn. Còn nếu tỷ tỷ hối hận, không muốn biết, thì những ngày tháng chúng ta ở chung này, chẳng qua chỉ là Tiểu Phong cùng Vương tiểu thư gặp nhau ngắn ngủi, ngày sau tuyệt đối ta sẽ không làm phiền tiểu thư nữa."
“Vương tiểu thư, lựa chọn thế nào đều tùy thuộc vào nàng. Đêm nay mưa to gió lớn, là một ngày hiếm có để tiễn khách. Ta cũng nên đi rồi.”
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, không cầm ô, nhẹ như làn khói đen, nhảy lên rồi biến mất sau bức tường. Ta sững sờ nhìn chằm chằm về phía hắn vừa biến mất.
Rất lâu, rất lâu sau đó. Cuối cùng ta cũng cúi đầu, nhìn vào hai chữ hắn dùng rượu viết xuống đang mờ dần đi kia.
Dữu Ôn.
Đại tướng quân Tả Kim Ngô Vệ, Tam lang Lý gia. Cái tên mập mạp khi còn bé dùng một tay hạ gục ca ca ta.
Dữu Ôn.
10
Lũ lụt năm nay diễn biến quá nhanh, lụt lội ở Hà Nam và Quan Trung đã làm ngập trắng đồng ruộng màu mỡ, phá hủy nhà cửa và gây ra nhiều thương vong. Triều đình muốn phái quan viên đốc thúc các huyện, phủ dọc sông gia cố đê điều, phòng chống lũ lụt, nhưng trong triều ai cũng im lặng, không dám đi.
Một là l, quan viên có kinh nghiệm trị thủy rất ít, mà quan viên có kinh nghiệm lâu năm trong chốn quan trường lại biết rất rõ đạo lý "thà không làm còn hơn làm không tốt", không dám mạo hiểm.
Hai là, Bệ hạ tính tình không ổn định, rất đa nghi thích g..iết chóc. Mặc dù có làm tốt nhưng ai cũng luôn sợ hãi, không biết đến ngày nào đó Bệ hạ sẽ lấy mình ra khai đao.
Nghe ca ca ta kể lại, Hoàng thượng ở trên triều đình tức giận một trận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nói chuyện trị thủy sẽ bàn bạc sau. Đúng lúc đó Tạ đại nhân mới vừa thay quan phục vào triều đi đến.
Ngài ấy vừa mới từ trong lao ngục đi ra, còn chưa kịp sửa sang lại tóc mai xám trắng, đã quỳ trên mặt đất, nói chắc như đinh đóng cột: "Bệ hạ, thần xin tự tiến cử. Vì quốc gia tận lực, cúc cung tận tụy, đến c.h.ế.t mới thôi.”
Ta nghe được những lời ca ca miêu tả, không khỏi thất thần, những lời Tạ đại nhân nói, quả thực làm người ta kính nể. Ca ca ta cũng tràn đầy cảm phục.
“Muội muội, còn có một việc nữa." Ca ca nhỏ giọng nói "Lần này trị thủy, ta và Thái tử cũng xin thánh chỉ theo Tạ đại nhân cùng đến đó.”
Ca ca cười cười "Lần trước những gì muội nói, đại ca đều nghe hiểu rồi. Nếu không có bách tính, sẽ không có kinh thành lộng lẫy phồn hoa này, ta cũng nên cống hiến chút sức lực nhỏ bé vì dân chúng.”
Ca ca áy náy nhìn ta: "Chỉ là nếu đại ca đi là đi liền mấy tháng không có mặt ở kinh thành, đại ca thực sự lo lắng sẽ không có ai bảo vệ muội. Còn nữa, chuyện của Dữu Ôn..."
Ca ca ấp a ấp úng, cuối cùng mới nói tiếp: "Lúc ta còn ở trong Đông cung, cũng chạm mặt tiểu tử này nhiều lần. Hắn có sức khỏe kinh người, ta đánh cũng không đánh nổi, mắng cũng không mắng được, hiện giờ lại còn giữ chức quan lớn hơn ta không ít. Lúc trước ta thấy hắn nằm bẹp trên giường nói chân bị trẹo, ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng người này dùng ánh mắt uy h.i.ế.p ta, còn cố ý ân cần hỏi thăm thân thể ta có khỏe mạnh hay không, rõ ràng là ám chỉ nếu như ta nhiều chuyện, sẽ làm cho ta không bao giờ khỏe mạnh nổi nữa.”
Ca ca lại thở dài "Nhưng hắn là người tốt, không có tính khí công tử, tuy nói cũng là người của một trong tứ đại gia tộc, nhưng có tiền đồ hơn ca ca muội. Chức vụ hắn nắm giữ hiện giờ cũng đều là do hắn tận lực chiến đấu, giành được trên chiến trường. Ta cũng muốn giới thiệu hai người làm quen với nhau, nhưng thời điểm không thích hợp. Mấy năm trước hắn bôn ba đánh giặc bên ngoài, sau khi hồi kinh lại tham gia vào Kim Ngô Vệ mà muội thì nảy sinh tình cảm với Tạ Hoài Giác. Hai chúng ta xem như bạn tốt chốn quan trường, nhưng hắn vẫn lần lữa không chịu đến phủ chào hỏi, hắn nói sợ khi nhìn thấy muội, tâm tư tình cảm của hắn có muốn giấu cũng không giấu được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoan-tuc/7.html.]
Ca ca xoa đầu ta: “Muội muội, quá khứ không đáng trân trọng, muội phải ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Mấy ngày tới đại ca không ở kinh thành, muội chú ý bảo trọng.”
Trời mưa liên tục hơn chục ngày. Mây đen mù mịt như muốn nhấn chìm kinh thành, Ta cũng chưa từng gặp lại Dữu Ôn nhưng Trưởng công chúa có tới tìm ta một lần.
“Ta vốn tưởng rằng muội không ưa Tiểu Phong của ta, không ngờ, sáng nay nghe hạ nhân nói, đêm đó muội quả thật dẫn một người đi, còn hỏi ta nửa tháng rồi, có muốn đòi người về hay không."
“Khi đó muội dẫn ai đi vậy?"Trưởng công chúa hoang mang "Ta điểm danh một chút, trong phủ một người cũng không thiếu.”
Bên cạnh nàng, một nam tử gầy gò yếu ớt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Công chúa đại sự bận rộn, không chừng là giấu Tiểu Phong, trong phủ còn lén nuôi thêm vài người nữa, đến mức quên mất bọn họ.
Trưởng công chúa xua tay: "Nào có chuyện đó, ta có giấu người cái gì, bổn cung từ trước đến nay luôn thẳng thắn vô tư.”
Thì ra đây mới thật sự chính là Tiểu Phong, ta tò mò liếc mắt nhìn.
Đầu Tiểu Phong càng cúi thấp: "Đợi người thẳng thắn vô tư thì ta cũng tức giận đến thắt cổ rồi.”
Trưởng công chúa dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào nữa. Ta nghĩ thầm, tên này quả thật vừa trắng trẻo vừa đáng thương, đầu luôn cúi thấp tỏ ra hèn nhát, trên thực tế nói chuyện rất gay gắt, giống như đang tâng bốc.
Ta sợ làm ảnh hưởng tình cảm của hai người, lập tức giải thích: "Khi đó người ta dẫn đi là Dữu Ôn.”
Trưởng công chúa: "Ha ha, thật lợi hại, Dữu Ôn quả thật rất...”
Tiểu Phong vùi đầu khụt khịt rất to, trong vòng một giây, những giọt nước mắt lớn đã lăn xuống.
“Ta biết ngay mà, công chúa người còn muốn cả Dữu Ôn.”
“Ta khi nào thì muốn cả Dữu Ôn?”
Hậu viện Trưởng công chúa cứ thế mà bốc cháy nên nàng vội vàng lo giải thích, chỉ hướng ta khoát tay: "Đã như thế, mọi chuyện đã sáng tỏ. Ta còn có một chuyện muốn nói cho muội biết, trời mưa quá lớn, phụ hoàng ta muốn thỉnh quốc sư mở đàn tế trời, tố trai ba ngày. Vương công tử lại không ở đây, phụ thân muội thì đang còn bệnh, Vương gia không thể không có ai tham dự, đến lúc đó muội cũng phải đến."
Nàng do dự một chút mới bổ sung: “Người mở pháp đàn và tụng kinh chính là Tạ Hoài Giác.”
11
Vào ngày lập đàn tế trời, trời mưa rất to. Những hạt mưa to như hạt đậu, ngẫu nhiên rơi trên phiến đá.
Ta mím môi, quỳ xuống, dập đầu hành lễ theo các phu nhân nữ quyến khác. Có người đang tụng kinh, từng bước chân chậm rãi, nặng nề cuối cùng cũng dừng trước mặt ta. Người đó vươn tay, đưa cho ta một nén nhang.