Hoàng Cung Này, Trẫm Cảm Thấy Ai Cũng Đều Có Bệnh - Chương 1-2.1
Cập nhật lúc: 2024-09-16 16:04:34
Lượt xem: 1,066
Trẫm là Hoàng thượng.
Trẫm thường cảm thấy đám người trong hoàng cung này đều có bệnh.
Thái tử đột nhiên muốn từ hôn, cưới một nữ nhân lai lịch bất minh làm thê tử.
Phò mã giữa buổi tiệc mừng công lại dám sỉ nhục công chúa, còn ở trong phủ ngược đãi công chúa.
Còn có một phi tần từ lãnh cung đột nhiên xuất hiện, nói là chân ái của trẫm, còn ép trẫm uống đại bổ thận.
Trẫm chỉ là già rồi, chứ không phải không còn vung nổi đao nữa đâu!
01
Trẫm cảm thấy mình hẳn là thiên tử.
Vì sao lại nói là hẳn?
Bởi vì có một bà điên từ lãnh cung ra cứ đuổi theo trẫm đòi dâng đại bổ thận.
"Bệ hạ, thần thiếp làm vậy đều là vì người. Mong bệ hạ vì muôn dân thiên hạ mà uống hết bát canh này của thần thiếp đi ạ!"
Trẫm vừa bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện thì đã thấy bà điên kia bưng bát canh đứng chình ình ở cửa, ánh mắt trông mong nhìn trẫm.
Nàng ta còn thỉnh thoảng bĩu môi, làm nũng õng ẹo: "Hoàng thượng, người yếu lắm, phải bồi bổ cho khỏe đấy".
Yếu?
Trẫm liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả cung nữ thái giám đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Chỉ có Nhàn phi vẫn kiên trì lải nhải, hoàn toàn không hiểu mình vừa nói ra lời kinh thiên động địa gì.
Trẫm cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, thân thể yếu ớt cũng là chuyện bình thường, nhưng ngươi không thể nói thẳng ra như vậy chứ!
Trẫm sa sầm mặt mày.
Nếu không phải hôm qua mới đón nàng ta từ lãnh cung ra, hôm nay lại đưa về thì mất mặt quá, trẫm đã sớm ném nàng ta vào lãnh cung rồi.
"Trẫm đã biết ý tốt của Nhàn phi rồi, không có việc gì thì lui ra đi."
Trẫm thề, giọng điệu của trẫm đã rất thiếu kiên nhẫn rồi đấy.
Thế mà Nhàn phi cứ như không hiểu, đưa bát canh đến trước mặt trẫm, nhìn trẫm chằm chằm: "Hoàng thượng, uống bát đại bổ thận này đi, người đừng giấu bệnh sợ thầy."
"Nàng có nghe hiểu tiếng người không vậy, ý của trẫm là bảo nàng cút!"
Nhàn phi ngẩn người, vẻ mặt đầy tổn thương: "Thần thiếp có cút hay không không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng phải uống bát đại bổ thận này."
"..."
Trẫm bây giờ nghi ngờ bát canh kia có độc, nếu không tại sao Nhàn phi lại kiên trì đến vậy.
Trẫm hết kiên nhẫn, phẩy tay ra hiệu cho thị vệ lôi nàng ta xuống.
Thế mà thị vệ trước mặt trẫm lại "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Bệ hạ, Nhàn phi nương nương không có sai, nàng ấy chỉ là quá quan tâm người, người không thể làm như vậy."
Nhàn phi cảm động nhìn thị vệ, hai người thâm tình nhìn nhau.
"Đúng vậy, hoàng thượng, thần thiếp chỉ là quan tâm hoàng thượng, thần thiếp có gì sai chứ!"
"Bệ hạ, người làm vậy sẽ khiến muôn dân thiên hạ nghi ngờ người mà họ trung thành có phải là một vị minh quân hay không."
Trẫm: "..."
Trẫm bây giờ có thể cho các ngươi thấy người mà các ngươi trung thành có phải là minh quân hay không!
"Trẫm mệt rồi, lôi hai người này xuống c.h.é.m đầu đi."
Cuối cùng là hoàng hậu vội vàng chạy đến, cứu mạng chó của hai người này.
Hoàng hậu đến đây là để nhắc trẫm tối nay có tiệc mừng công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-cung-nay-tram-cam-thay-ai-cung-deu-co-benh/chuong-1-2-1.html.]
Bị hai người này làm cho tức giận, suýt nữa thì quên mất tối nay còn có việc phải làm.
02
Tiệc mừng công lần này là để khao thưởng các tướng sĩ vừa đại thắng trở về từ biên giới.
Đặc biệt là vị chủ soái lần này, anh dũng thiện chiến, tuổi còn trẻ mà đã thông hiểu binh pháp, dẫn dắt binh lính chống lại sự xâm lược, dương oai Đại Hạ.
Trẫm rất hài lòng, ban thưởng cho hắn ta rất nhiều thứ.
"Mộc tướng quân quả thực là thiếu niên anh tài, dung mạo phi phàm. Nhìn khanh bây giờ, vong linh của phụ mẫu khanh trên trời cũng sẽ an ủi."
Mộc gia cả nhà trung liệt, cha và anh trai của Mộc tướng quân đều hy sinh trên chiến trường.
Trẫm nhìn Mộc tướng quân, càng nhìn càng thích.
Sao trẫm không sinh ra được đứa con trai nào ưu tú như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, ý muốn tác hợp của trẫm lại nổi lên: "Mộc tướng quân đã có ý trung nhân nào chưa?"
Hoàng hậu không nhịn được trừng mắt nhìn trẫm.
Mộc tướng quân trước tiên liếc nhìn phó quan bên cạnh, thấy đối phương không có biểu cảm gì, sau đó mới lắc đầu: "Tâu bệ hạ, thần hiện tại chưa muốn thành gia."
Trẫm chỉ đành tiếc nuối thu hồi ý định tác hợp.
Ngay lúc không khí vui vẻ hòa thuận này, phó quan bên cạnh Mộc tướng quân đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện, giọng nói hùng hồn:
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Bệ hạ, thần muốn tố cáo Mộc Lăng thân là nữ nhi, lại giấu giếm thân phận tòng quân, tội khi quân, không xứng làm tướng quân!"
Mộc Lăng cũng đứng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn phó quan: "Hứa Nguyện, ngài..."
"Mộc tướng quân, ta thực sự không thể dung thứ cho ngài phạm phải tội lớn như vậy." Phó quan lạnh lùng nhìn Mộc Lăng.
"Bệ hạ, Mộc Lăng phạm tội khi quân, nhất định phải lấy đó làm gương, trừng trị để răn đe!"
Trẫm không nói gì.
Đầu óc trẫm đang choáng váng, phản ứng đầu tiên lại là may mà vừa rồi chưa ban hôn cho Mộc tướng quân.
À, trẫm cũng không thể khinh suất kết luận Mộc tướng quân thích nam nhân được.
Nhỡ đâu nàng ấy thích nữ nhân thì sao?
Trẫm là một vị minh quân cởi mở.
Sau khi phó quan nói xong, cả đại điện im lặng hồi lâu.
Ngay cả hoàng hậu cũng nhìn trẫm, ánh mắt đầy lo lắng.
Nàng ấy và mẹ của Mộc tướng quân là bạn thân, đương nhiên không muốn nhìn thấy đứa con duy nhất của bạn mình gặp chuyện.
Một lúc sau, trẫm mới chậm rãi lên tiếng: "Mộc tướng quân là phận nữ nhi, lại có thể lập được chiến công như vậy, thật là nữ nhi không kém gì nam nhi."
Mộc Lăng vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay: "Bệ hạ quá khen, thần nữ thân là thần dân Đại Hạ, con cháu Mộc gia, sao có thể trơ mắt nhìn Dị tộc ức h.i.ế.p Đại Hạ."
Trẫm không nhịn được vỗ tay, liên tục nói ba tiếng "tốt".
Các đại thần khác cũng nhìn ra trẫm không muốn trách phạt Mộc Lăng, sôi nổi lên tiếng khen ngợi.
Ngoại trừ...
"Bệ hạ!"
Trẫm trợn trắng mắt, hôm nay sao lại có nhiều kẻ không biết nhìn sắc mặt như vậy chứ.
"Mộc Lăng giấu giếm thân phận tòng quân, đây là tội khi quân, theo luật phải chém!"
Trẫm cạn lời.
Chém cái đầu ngươi ấy.