Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng đế bệnh kiều chỉ muốn ta - Chương 8 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:38:33
Lượt xem: 2,885

Rồi thật sự đi tìm người cha đã nhiều năm không liên lạc vì giận dỗi bỏ nhà ra đi của mình.

Chủ Thần phát hiện mức độ hắc hóa của Tạ Ngộ Triều đã về 0.

Lại vì con trai mình, mềm lòng, kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn, phần thưởng vẫn được phát như bình thường.

Tạ Ngộ Triều đứng trước cổng dịch chuyển không gian, vẻ mặt bối rối và hoang mang.

"Chiêu Chiêu... lại muốn rời xa ta sao?"

Tôi tiến lên ôm hắn.

"Xin lỗi."

"Ta không muốn cả đời sống ở thế giới không thuộc về mình này, ở đây, ta chỉ có thể dựa vào chàng, đối với ta mà nói, rủi ro quá lớn, ta không tự do."

Hắn gật đầu.

Lực ôm tôi trong tay dần dần yếu đi.

Tôi xoay người bước vào cổng dịch chuyển.

"Này, tiểu hoàng đế, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"

Giọng nói cà lơ phất phơ của hệ thống phú nhị đại vang lên.

Cậu ta cười ngạo nghễ.

"Ta là con trai của Chủ Thần, chút đặc quyền này vẫn có."

Mắt Tạ Ngộ Triều sáng lên.

Hắn đứng ngoài cửa, sắp bước qua ngưỡng cửa thì đột nhiên dừng lại——

Đi theo tôi đến một thế giới khác, phải từ bỏ tất cả những gì hắn có ở thế giới này.

Ngôi báu, giang sơn.

Ký ức của mọi người sẽ bị thay đổi tập thể, cho rằng hoàng đế Tạ Ngộ Triều đã c.h.ế.t trong vụ ám sát khi săn b.ắ.n mùa thu này.

Cổng dịch chuyển không gian sắp đóng lại.

Hắn hít sâu một hơi.

Hình như đã hạ quyết tâm rất lớn.

"Thẩm Chiêu Chiêu, ta thật sự không có quyền can thiệp vào quyết định của nàng, nhưng ta đã nói rồi, yêu thì phải dũng cảm một chút."

Rồi kiên định nắm lấy tay tôi.

"Bước này, ta sẽ bước về phía nàng."

Lời kết

1

Tôi đưa Tạ Ngộ Triều trở về hiện đại.

Trở về thế giới của tôi.

Và nhận phần thưởng nhiệm vụ là xe hơi nhà lầu vàng bạc tiền tài.

Khi Tạ Ngộ Triều dần hòa nhập, học cách lên internet.

Hắn phát hiện ra mình giống như kiểu...

Phi công trẻ được phú bà bao nuôi mà mọi người hay nói.

Liên quan đến tôn nghiêm.

Vì vậy Tạ Ngộ Triều nhanh chóng tìm được một công việc ở bảo tàng.

Và trịnh trọng đưa thẻ lương cho tôi.

Hôm nào đó tôi rảnh rỗi.

Đến bảo tàng tìm Tạ Ngộ Triều.

Tôi phát hiện ra hắn đang đứng trước một tủ kính, nhìn chăm chú đến xuất thần. 

Nhìn theo ánh mắt của hắn——

Là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm rất quen mắt.

Nhìn kỹ tấm biển giới thiệu:

【Trường Hồng kiếm, là bảo kiếm của tiên đế Lương Huệ lúc sinh thời.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-benh-kieu-chi-muon-ta/chuong-8-het.html.]

Bên cạnh có hai vị khách du lịch đang tham quan: "Oa! Thanh kiếm này ngầu quá đi!"

Tạ Ngộ Triều nhỏ giọng lầm bầm với tôi: "Giả đấy, hàng fake thôi."

Có người qua đường khác không phục, lên tiếng cãi lại hắn: "Cậu hiểu cái gì chứ? Cậu là ai mà dám nói như vậy?"

Đụng phải tấm thép rồi, hắn thật sự rất hiểu biết đấy.

Tôi vội vàng kéo Tạ Ngộ Triều bỏ chạy: "Anh định nói anh chính là Lương Huệ Đế, thanh kiếm đó sớm đã bị anh nấu chảy làm thành d.a.o găm tặng em phòng thân rồi phải không? Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói, nói ra là anh sẽ bị bắt đi đấy! Nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, bị cắt thành từng miếng từng miếng đấy."

Tạ Ngộ Triều mặt mày tái mét.

Nguy hiểm thật, dọa hắn rồi.

2

Về đến nhà, vừa mở cửa, đầu tôi ong lên một tiếng——

【Surprise! Ký chủ! Hệ thống Hán Tam tôi đã trở lại rồi đây!】

【Vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi được thăng chức rồi nha ~ Bây giờ tôi có hai hệ thống mới dưới trướng rồi!】

【À đúng rồi ký chủ, tôi đã đi tu nghiệp ở thế giới H văn rồi, cô nhất định sẽ rất hứng thú, nóng lòng muốn trải nghiệm thử đúng không?】

Đầu tôi lại ong lên một tiếng nữa, vội vàng tắt tiếng thủ công.

Không, tôi không muốn.

Một chút cũng không muốn.

3

Cùng đi với hệ thống, còn có Sở Ương Ương và hệ thống đời hai vừa đi hưởng tuần trăng mật ở phim trường kinh dị về.

Sở Ương Ương đi dạo một vòng quanh căn biệt thự 1000 mét vuông của tôi. 

Nài nỉ tôi cho cô ấy ở nhờ: "Chiêu Chiêu, tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở, nhà cô rộng thế này, chỉ có cô và Tạ Ngộ Triều ở chắc hẳn rất buồn chán nhỉ?"

"Không buồn chán, không hoan nghênh."

Tạ Ngộ Triều lạnh lùng chắn trước mặt tôi.

Sở Ương Ương đứng bên cạnh bĩu môi.

"Chiêu Chiêu, tôi đã nói với cô rồi, cái tính chó của tên cẩu hoàng đế này khó sửa lắm đấy! Chậc chậc, cô nói xem cô nhất quyết đưa anh ta về làm gì?"

Tạ Ngộ Triều cứng cổ cãi nhau tay đôi với cô ấy.

"Cẩu hoàng đế? Tính chó? Đừng ép tôi mắng cô."

Hệ thống đời hai che chở Sở Ương Ương ở phía sau.

Thuận tay vẽ ra một vòng sáng: "Đừng ép tôi đưa cậu trở về."

Vừa nghe thấy ba chữ "trở về",

Tạ Ngộ Triều lập tức ỉu xìu.

Quay người ôm lấy tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Anh không muốn trở về, không muốn trở về thế giới không có em."

Tôi kiễng chân lên để với tới, Tạ Ngộ Triều chiều ý cúi đầu xuống.

Tôi xoa đầu an ủi hắn.

"Không trở về, không trở về."

Anan

An ủi Tạ Ngộ Triều xong, Sở Ương Ương và hệ thống đời hai đã tự nhiên như ruồi dựng bếp nướng BBQ trên bãi cỏ nhà tôi.

Sở Ương Ương cầm xiên nướng vẫy tay với tôi: "Chiêu Chiêu! Mau lại đây nào!"

Tôi kéo Tạ Ngộ Triều cùng đi qua: "Đến đây!"

Vừa ăn thịt nướng, tôi vừa nhìn Tạ Ngộ Triều bên cạnh.

Một căn nhà, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa... cộng thêm năm mươi triệu tiền tiết kiệm.

Cuộc sống giản dị như vậy, thật tốt.

4

Tạ Ngộ Triều cảm thấy mình giống như đứng giữa cơn mưa như trút nước, là một chú chó nhỏ bị ướt sũng.

Từng có lúc, hắn tưởng rằng mình sẽ phải dầm mưa cả đời.

Thực ra, tình yêu đã lặng lẽ hong khô bộ lông của hắn, trở thành tổ ấm và bộ giáp của hắn.

Từ nay về sau chú chó nhỏ không còn sợ mưa gió nữa.

(Hết)

Loading...