Hoàng Đế Có Ý Đồ Với Người Dì Như Ta - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:26:04
Lượt xem: 201
Nhưng trước khi xông về phía tôi đã bị Cố Kỳ Uyên ôm chặt.
"Phụ hoàng, người bình tĩnh lại!"
Tuy Cố Kỳ Uyên ra sức ngăn cản, nhưng khi nhìn tôi, đáy mắt cũng tràn đầy vẻ muốn biết.
Tôi không dám nhìn thẳng vào hắn.
Khó khăn nói: "Nàng ấy... nàng ấy không còn trên thế giới này nữa."
Trước đây tôi chỉ coi những lời chị Ôn Nghi nói lúc say là chuyện phiếm.
Chị ấy nói mình được chọn, xuyên vào một triều đại đang loạn lạc.
Nhiệm vụ là cứu Cố Diễn, giúp ông ấy lên ngôi.
Nhưng không ngờ, sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, chị ấy và Cố Diễn dần nảy sinh tình cảm trong gần một năm chung sống.
Một lần say rượu, chị ấy đã "ăn" hắn.
Cố Diễn ngày càng lớn mạnh, việc lên ngôi dễ như trở bàn tay.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Phần thưởng là bệnh ung thư dạ dày của mẹ nuôi sẽ khỏi hẳn.
Nhưng chị Ôn Nghi không lập tức trở về thế giới hiện đại, vì chị ấy phát hiện mình có thai.
Sau nhiều ngày đấu tranh.
Chị ấy vẫn không thể bỏ đứa bé này.
Cố Kỳ Uyên là kết tinh tình yêu của hai người, cũng là niệm tưởng mà chị Ôn Nghi để lại cho Cố Diễn.
Là con gái duy nhất, ba mẹ nuôi coi chị ấy như mạng sống.
Nếu chị ấy ở lại, hai ông bà chắc chắn sẽ buồn bã vì sự mất tích của chị ấy mà c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.
Vì vậy...
Mười năm là giới hạn mà hệ thống cho phép chị ấy ở lại thế giới này.
Sau khi nghe tôi nói xong, trong sân im lặng hồi lâu.
Khóe mắt Cố Diễn đỏ hoe: "Hèn gì, hèn gì dù trẫm có tìm thế nào cũng không tìm thấy nàng ấy."
Nhìn ông ấy như vậy, tôi không đành lòng.
"Chị Ôn Nghi từng nói..."
"Chị ấy chôn hộp kim bài miễn tử này là muốn dùng chúng để đổi lấy sự tha thứ của một người."
Cơ thể Cố Diễn đột nhiên cứng đờ.
Hắn ôm chặt chiếc hòm gỗ, im lặng bước vào tẩm điện.
Haiz.
Ít ra cũng cho tôi một cái chứ...
Tôi lưu luyến nhìn chiếc hòm gỗ khuất xa.
Cố Kỳ Uyên vốn đứng nghiêm nghị bên cạnh.
Thấy tôi như vậy, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày cũng tan đi không ít.
Hắn day trán: "Ngày mai bảo Lý Toàn đưa cho nàng một cái là được."
"!"
Tôi cười toe toét.
"Cháu trai thật tốt!"
Cố Kỳ Uyên nhướng mắt, liếc nhìn tôi: "Nếu trẫm nhớ không nhầm..."
"Vừa rồi nàng nói mẫu hậu là con gái duy nhất trong nhà."
Tự vả vào mặt mình...
Tôi cố gắng chữa cháy.
"Em gái kết nghĩa cũng là em gái!"
Người bên cạnh khẽ "hừ" một tiếng, ung dung rời đi: "Đừng hòng."
Tôi xụ mặt.
Chỉ muốn mách với chị Ôn Nghi:
Chị ơi!
Chị xem hắn kìa!
15
Ngày hôm sau.
Tôi đến ngự thiện phòng ăn chực như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-co-y-do-voi-nguoi-di-nhu-ta/chuong-8.html.]
"Món gà xào hành ớt này ngon đấy, hay là mang cho anh rể nhỉ?"
Cố Kỳ Uyên liếc tôi: "Có gì thì nói thẳng."
Tôi cười trừ.
"Chỉ là hơi lo lắng một chút."
Người đối diện múc một muỗng canh măng tươi vào bát tôi.
Giọng hắn bình thản: "Tuy phụ hoàng tính tình nóng nảy, nhưng đối với mẫu hậu luôn là muốn gì được nấy."
"Chỉ với hộp kim bài miễn tử đó, người sẽ không trách móc nữa đâu."
Cố Kỳ Uyên thong thả, mặt không chút gợn sóng.
Nhìn hắn như vậy, câu "Còn ngài thì sao" cứ nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Chỉ đành chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cháu trai..."
Một ánh mắt mang theo nguy hiểm lướt qua.
Tôi lập tức cứng họng.
Nhưng nghĩ lại...
Đã có chị gái là Thái hậu rồi, sợ gì ai nữa chứ.
"Cứ gọi Bệ hạ, Bệ hạ mãi, thật là dài dòng."
"Không cho gọi là cháu, vậy gọi là gì được chứ?"
Cố Kỳ Uyên không nói gì.
Tôi coi như hắn đồng ý: "Sao ngài nhận ra ta không phải Thẩm Nguyệt Lê?"
Hắn cũng chẳng thèm ngẩng đầu.
"Thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm sẽ không vung bạch lăng chơi xích đu trước mặt mọi người."
Chết tiệt.
Không đau lắm, nhưng nhục vl.
Tôi trợn trắng mắt.
"Ngài không sợ ta là yêu ma đến đòi mạng sao?"
Động tác gắp thức ăn của Cố Kỳ Uyên khựng lại.
"Từ nhỏ trẫm đã biết, lời nói và hành động của mẫu hậu đều khác với người thường."
"Bà ấy sống động, rực rỡ."
"Nàng cũng vậy."
Ba chữ cuối cùng, không hiểu sao lại mang theo chút dịu dàng.
Nghe đến đây, tai tôi bỗng thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Tôi ho khan một tiếng: "Khụ, vậy ngài làm sao biết ta và tỷ ấy quen biết nhau?"
Hắn đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến cạnh bàn làm việc, đặt chiếc ấn nhỏ kia lên lòng bàn tay.
Cố Kỳ Uyên dùng ngón trỏ khẽ chạm vào nó:
"Đây là Thống Thống, đúng không?"
"Năm đó cùng biến mất với mẫu hậu, còn có nó."
Tôi sững sờ.
Sao có thể...
Chẳng lẽ chị Ôn Nghi xuyên qua xuyên lại, còn có thể mang theo cả mèo?!
Tôi không nhịn được lẩm bẩm: "Thống Thống..."
Vừa dứt lời, một trận chóng mặt ập đến.
Cơ thể mất kiểm soát, mềm nhũn ngã xuống.
Trước khi mất ý thức, tôi thấy Cố Kỳ Uyên hoảng hốt lao về phía tôi.
16
Ý thức dần trở lại.
Khi tôi nhìn rõ người và mèo đang đứng trước mặt, suýt chút nữa thì nghĩ mình đã xuyên không trở về.
"Con nhóc thối, lâu rồi không gặp."
Thống Thống nhảy vào lòng tôi.
Giọng nói non nớt nhưng ngữ điệu lại rất trưởng thành.
Giống như trẻ con học người lớn nói chuyện vậy.
Khoan đã.
Nó biết nói chuyện?!