Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Cún Con - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:24:09
Lượt xem: 524

Ta suýt chút nữa bị hắn ta chọc cười.

 

Ánh mắt sắc bén b.ắ.n về phía hắn ta, "Quân Vô Mặc, ngươi là đồ lòng lang dạ sói sao? Liễu Như Yên làm hai con của ngươi bị thương thành như vậy, ngươi còn muốn bảo vệ tình nhân của mình sao?!"

 

Quân Vô Mặc suýt chút nữa bị ta chọc tức đến mức thổ huyết: "Lương Thục Hoa, nàng lại nói năng linh tinh gì đó? Con cái gì của bản vương? Nàng sẽ không phải thật sự giống như lời đồn, ở trong lãnh cung bị điên rồi chứ!"

 

Ta triệt để nổi giận.

 

"Tối hôm tiệc Trung thu, rừng trúc, ngươi còn nhớ không!"

 

Sắc mặt Quân Vô Mặc đại biến, "Sao nàng biết được? Chờ đã! Lần đó vậy mà là nàng phá hỏng chuyện tốt của bản vương, uổng công bản vương hôm đó cố ý giả bệnh không vào cung..."

 

Ta đột nhiên trừng lớn mắt.

 

"Ngươi nói gì? Hôm đó ngươi không vào cung?!"

 

Sao có thể, vậy đêm hôm đó là ai...

 

Quân Vô Mặc không muốn trả lời, chỉ cảnh cáo ta.

 

"Lương Thục Hoa, tốt nhất nàng hãy nghĩ cách cứu Liễu quý phi ra ngoài. Nếu không đừng trách bản vương vô tình!"

 

Chương 15: Bị hãm hại

 

Ba ngày sau.

 

Liễu Như Yên bị ép uống rượu độc tự sát.

 

Trong lòng ta không hề d.a.o động.

 

Ai ngờ bà v.ú đột nhiên hoảng hốt chạy vào.

 

"Nương nương, không hay rồi, tên thích khách kia khai là do người sai khiến hắn ta ám sát bệ hạ! Ngay cả viên thuốc bổ thận tráng dương kia, thái y cũng nói kiểm tra ra độc dược!"

 

Ta còn chưa kịp phản ứng.

 

Một đám cấm vệ quân xông vào, muốn áp giải ta đến thiên lao.

 

"Ta muốn gặp bệ hạ!"

 

Ta cho rằng mình sẽ không được gặp.

 

Nhưng Quân Vô Uyên thật sự đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-cun-con/chuong-8.html.]

Hắn ta vừa bước vào.

 

Anan

Hai đứa nhỏ vốn ngoan ngoãn nằm trên giường vừa nhìn thấy hắn ta, liền trở nên hoạt bát lạ thường.

 

Thậm chí còn kêu lên vẫy đuôi với hắn ta.

 

Ta đánh giá Quân Vô Uyên.

 

Mặc dù hoang đường, nhưng không thể không thừa nhận một sự thật.

 

Người ta đè ngã đêm hôm đó, không phải Quân Vô Mặc, mà là hoàng đế ngồi trên long ỷ.

 

Đám nhỏ trời sinh đã thân thiết với hắn ta, chắc hẳn cũng là do huyết thống.

 

“Nghe nói hoàng hậu muốn gặp trẫm, là không muốn nhận tội?” Lời nói của Quân Vô Uyên kéo suy nghĩ của ta quay trở lại.

 

Đôi mắt hắn ta rất sâu, khiến người khác không đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

 

Ta lắc đầu, quỳ một gối trước mặt hắn ta.

 

“Thần thiếp chỉ muốn nói một câu, chúng là con ruột của thần thiếp, bao gồm cả Đại Bảo. Xin bệ hạ trước khi điều tra rõ chân tướng, nhất định phải đối xử tử tế với chúng.”

 

Quân Vô Uyên không trả lời thẳng, mãi cho đến khi ta bị lôi đi, lúc đó mới nghe được một tiếng thở dài: “Được.”

 

Chương 17: Lời đe dọa của Quân Vô Mặc

 

Đây là lần đầu tiên trong đời ta được nếm trải cảm giác ngồi tù, nhưng ta vẫn khá bình tĩnh.

 

Dù sao kẻ chủ mưu Quân Vô Mặc đang đứng bên ngoài nhà giam đe dọa ta.

 

“Lương Thục Hoa, nàng nên cảm ơn bản vương, ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của bản vương, khiến bản vương đến bây giờ vẫn chưa được ngồi lên long ỷ, vậy mà bản vương vẫn chưa lấy mạng nàng!”

 

“Ồ, chẳng phải là do ngươi ngay từ đầu đã không có bản lĩnh ngồi lên long ỷ sao?”

 

Quân Vô Mặc tức giận đến mức mặt mũi méo mó.

 

Hắn ta phẫn nộ nói: “Nàng là một nữ nhân ngu ngốc thì biết cái gì! Chỉ vì hắn ta là đích trưởng tử, cho nên hắn ta là hoàng đế, còn ta chỉ có thể là một vương gia nhàn rỗi! Ta chỗ nào kém hơn hắn ta?!”

 

Ta ghét nhất là loại người không biết tự lượng sức mình như vậy.

 

“Xấu hơn hắn ta.” Ta trực tiếp nhắc nhở.

 

Quân Vô Mặc nghẹn họng, hối hận vì đã nói nhiều như vậy với ta.

 

“Lương Thục Hoa, hoàng huynh dường như đối xử với nàng không tệ, còn đích thân đưa hai con ch.ó của nàng đến Càn Thanh cung. Bản vương cho nàng một cơ hội sống, nàng thấy thế nào?”

Loading...