Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Là Cây Hái Ra Tiền Của Ta - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-03 03:21:38
Lượt xem: 1,013

Ta dặn dò xong hậu sự trong một hơi thở.

Hoàng đế có vẻ mặt phức tạp: "Mặc dù Lục Hành đúng là rất đáng ghét, nhưng trẫm cảm thấy hắn không nên làm ra chuyện như vậy..."

Ta tức giận vì hắn không chịu tin: "Bệ hạ, người đừng tin ngài ấy!"

Y ngay cả cưỡng hôn người cũng dám làm, còn có chuyện gì mà y không dám làm chứ!

Ta tranh luận: "Hàng ngày người đều bàn bạc việc triều chính với Nhiếp chính vương ở ngự thư phòng, sao hôm nay lại trùng hợp như vậy, thích khách vừa đến, Nhiếp chính vương lại vừa vặn không có mặt?"

Hoàng đế lùi sang một bên, lộ ra phía sau, Nhiếp chính vương đang dựa vào góc tường, n.g.ự.c trúng một đao.

Hoàng đế: "Hắn đã đỡ một đao thay trẫm."

Ta: "... Còn Tề Chiêu này, nàng ta chắc chắn là đến để g.i.ế.c người!"

Mông Tề Chiêu vẫn còn cắm cây trâm của ta, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nàng ta giải quyết tên thích khách cuối cùng, nhìn ta, cười lạnh một tiếng.

Ta vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Vậy còn thuốc độc..."

11.

Thái y kiểm tra cặn thuốc độc mà Tề Chiêu cho ta uống.

"Nương nương, đây là thuốc an thần."

Ta: "..."

Tề Chiêu: "Hừ hừ."

Ta nịnh nọt: "Ta gọi thái y xem m.ô.n.g cho tỷ nhé?"

Tề Chiêu nhướng mày: "Không phải ghét nhất loại người giả vờ như ta à?"

"Hu hu hu, ta sai rồi, xin lỗi!"

Tề Chiêu: "Người ngươi nên xin lỗi, không chỉ có mình ta."

Tề Chiêu thổi còi, một con bò nhỏ chậm rãi đi vào.

Nàng ấy sờ đầu con bò, trả lại cho ta câu nói trước đó, "Nó trông chưa trưởng thành, cô cũng nhẫn tâm xuống tay à?"

"Hu hu hu, xin lỗi, bò nhỏ! Ta thật đáng chết!"

12.

Lời đồn đại trong dân gian không phải là không có căn cứ.

Vị trí Hoàng đế này đúng là ngồi không vững, luôn có người muốn đoạt quyền soán vị.

Tuy nhiên, người muốn tạo phản lại không phải là Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương đã bí mật điều tra nhiều năm, nhưng điều tra ra đều là những kẻ tôm tép nhãi nhép.

Nhưng có thể khẳng định, đối phương đã không thể nhịn được nữa, nếu không cũng sẽ không phái thích khách ám sát Hoàng đế.

Lục Hành quấn băng trắng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt vì mất m.á.u quá nhiều: "Lần này bọn chúng ám sát thất bại, nhất định sẽ che giấu dấu vết, muốn điều tra ra kẻ đứng sau càng khó hơn."

Tề Chiêu nằm nghiêng trên giường mỹ nhân "Chuyện này cũng không khó, mấu chốt để phá giải nằm ở... Trì Uyển Uyển."

Ta vốn đang ngủ gật bên cạnh, đột nhiên nghe thấy Tề Chiêu gọi to tên mình, vội vàng cầm nho đưa đến bên miệng nàng ấy.

"Đến đây, đến đây!"

Hu hu hu, đáng thương cho một sủng phi như ta, vậy mà lại lưu lạc đến mức hầu hạ một "cung nữ nuôi bò".

Trên đời này còn có công lý không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-la-cay-hai-ra-tien-cua-ta/chuong-4.html.]

Tề Chiêu ăn một miếng nho.

Nhiếp chính vương và Hoàng đế đồng thanh hỏi: "Mấu chốt để phá giải nằm ở đâu?"

Tề Chiêu nhướng mày: "Không phải đã nói rồi sao?"

Ba người đồng loạt nhìn ta.

Ta: "???"

13.

Gần đây trong cung xảy ra hai chuyện lớn.

Đầu tiên là Hoàng đế bị tập kích, Nhiếp chính vương anh dũng hộ giá, đỡ một đao thay Hoàng đế.

Ngày hôm sau, Hoàng đế tức giận, bất chấp công lao cứu giá của Nhiếp chính vương, rút kiếm trước mặt mọi người. Dưới sự ngăn cản của mọi người, Hoàng đế hạ chỉ, giam lỏng Nhiếp chính vương trong phủ.

Trong triều bàn tán xôn xao, lại có người biết chuyện tiết lộ tin tức nội bộ.

Nhát d.a.o đó của Nhiếp chính vương, không phải đỡ thay Hoàng đế, mà là đỡ thay Trì Qúy phi.

Nhiếp chính vương đang hấp hối, Hoàng đế cùng Trì Qúy phi đến thăm. Y lại mơ mơ màng màng, nắm lấy tay Trì Qúy phi, thổ lộ tâm tình.

Người ta thường nói, người sắp chết, lời nói cũng thật lòng hơn.

Hoàng đế ngay lập tức mặt mày xanh mét.

Lại có người tiết lộ, trong phủ Nhiếp chính vương có giấu một cô nương, dung mạo giống Trì Qúy phi sáu phần.

Ngay cả mấy chục con bò được nuôi trong cung Tê Hà của Trì Qúy phi, cũng trở thành bằng chứng cho tình yêu của Nhiếp chính vương.

Nghe nói trong muôn loài, Trì Qúy phi chỉ thích bò, nhất thời, giá bò trong dân gian tăng vọt. Thậm chí khi dân chúng bàn luận chuyện này, còn dùng biệt danh để chỉ Trì Qúy phi, tôn xưng là -- Ngưu phi.

Từng chuyện từng chuyện, khiến người ta không khỏi cảm thán -- Nhiếp chính vương ấy à, y thật sự yêu Ngưu phi... à không, Trì Qúy phi đến c.h.ế.t đi được.

Trì Qúy phi, cũng chính là ta, hiện tại sắp bị Hoàng đế đưa đến chùa Bạch Lộc ở ngoại thành để tu hành.

Ta quyến luyến không rời: "Có thể không đi được không?"

Hoàng đế cũng rất khó xử: "Không đi không được, Tề Chiêu nói, nếu không đưa nàng ra khỏi cung, người khác sẽ không tin chuyện tình ái này."

Ta: "Hu hu hu, vậy ta còn một câu muốn nói."

Ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng đế: "... Năm nghìn lượng đã hứa trước đó, còn tính không?"

Ta đã mất danh hiệu Trì Qúy phi, ta không thể mất thêm năm nghìn lượng nữa!

14.

Ta vừa lên xe ngựa, bên tai đã truyền đến tiếng cười khẩy quen thuộc.

Tề Chiêu: "Chỉ là rời đi vài ngày, đã luyến tiếc rồi? Ngươi đối với Bệ hạ đúng là tình sâu nghĩa nặng."

Đúng vậy, Hoàng đế chính là cây hái ra tiền của ta.

Ta khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu có, tỷ đối với Nhiếp chính vương cũng không tệ."

Vừa hiến kế lại ra sức.

Tề Chiêu nhếch mép: "Ta và Nhiếp chính vương..."

Ta: "Hửm?"

Tề Chiêu: "Thôi, nói ngươi cũng không hiểu."

Ta bĩu môi: "Ta đúng là không hiểu, tại sao tỷ lại nói ta là mấu chốt để phá giải."

Loading...