Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Trọng Sinh Cùng Hoàng Hậu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-25 03:54:16
Lượt xem: 71

Trời đã trở lạnh, trong đại sảnh từ sớm đã đốt lò sưởi để đảm bảo Đoàn Nhi không bị lạnh. Nha hoàn bưng một thùng nước nóng đổ vào bồn tắm, hơi nóng lập tức bay nghi ngút. Lão phu nhân đứng đầu, tiếp theo là toàn bộ thân thích theo thứ tự từ trưởng đến thứ, một bên thêm nước lạnh vào bồn, một bên bà mụ đọc lời khấn:

”Xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi...”

Trương thị và Lưu nhũ nương đem những lễ vật trên bàn nhẹ nhàng bỏ vào bồn, bà mụ vẫn tiếp tục đọc lời khấn. Trương thị cực kỳ cẩn thận nhẹ tay cầm lấy cái bình ngọc, ánh mắt u tối nhìn thoáng qua Vương thị vẫn không hề biết gì ở bên cạnh. Chờ một chút thôi, ngươi đã nhục mạ nữ nhi của ta, ta cũng muốn ngươi hãy nhìn xem. Nhẹ nhàng đặt cái bình vào trong nước, không để phát ra một tiếng động nhỏ.

Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho ngọc như ý đương nhiên đó là vật quý phải đặt bên cạnh nàng. Mặc dù mới năm tuổi nhưng Thái Tử ôm Đoàn Nhi một tay cũng không có vẻ gì là phải gắng sức, tay trái cầm ngọc như ý vững vàng bước tới bồn tắm trước mặt, nhìn một lượt tất cả vật phẩm trong đó, đa phần là những đồ trang sức bảo thạch, ngọc bội mà nữ tử đều thích. Duy nhất có một chiếc bình ngọc vừa đúng lúc đặt ở giữa chậu nước. Chiếc bình này rất tinh xảo, thân bình trắng như ngọc, trên đó có vẽ mấy nhánh mai hồng. Bình trắng mai hồng, kết hợp lại với nhau càng thêm nổi bật.

Đại lão gia thấy Thái Tử có vẻ hứng thú với chiếc bình này vội tiến lên giải thích: “Chiếc bình này là do nhạc mẫu của thần tặng cho tiểu nữ.”

Vương thị cũng tiến lên cúi đầu: “Mấy thứ này là trò chơi của mấy bé gái."

Thái Tử gật đầu: “Chiếc bình này thân nhìn như được làm bằng ngọc nhưng lại có cảm giác sáng bóng quá, là làm bằng ngà voi sao?”

Đồ tặng cho cháu ngoại mình làm sao có thể chỉ là một cái bình đơn giản, đương nhiên là phải đặc biệt chú trọng. Vương thị không có tâm tư muốn tranh công, nhưng lúc này lại được Thái Tử chỉ ra nên cũng cười gật đầu, không nghĩ tới Thái Tử còn nhỏ tuổi mà lại có con mắt thưởng thức tốt như vậy, cách một lớp nước đục bởi được nấu bằng lá xông tắm cho em bé vẫn có thể nhìn ra.

”Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, đó đúng là chiếc bình Bạch Ngọc làm bằng ngà voi.”

Lúc này trong lòng Trương thị như bị ai đó nhéo một cái, hỏi cái gì không hỏi lại cố tình hỏi đúng chiếc bình này. Ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Thái Tử cùng đại lão gia và lão phu nhân. Cũng may, Thái Tử dường như chỉ là rất thích cái bình này cho nên hỏi vài câu, lúc này đã bỏ qua, chuẩn bị thả ngọc như ý xuống nước.

Trương thị chăm chú nhìn chằm chằm động tác của Thái Tử. Mau bỏ xuống đi, bỏ xong thì đến việc chính rồi. Đột nhiên ánh mắt Trương thị mở lớn, thậm chí không khống chế được bước lên một bước, bởi vì chỗ Thái Tử định thả ngọc như ý xuống không phải chỗ nào khác mà chình là bên cạnh cái bình kia. Trương thị gắt gao nhìn ngọc như ý trên tay Thái Tử đang được bỏ xuống, tuyệt đối đừng đụng đến cái bình kia, tuyệt đối đừng đụng vào!

”Rắc!” Hiển nhiên là ông trời không nghe được lời khẩn cầu của Trương thị, ngọc như ý vừa chạm vào, cái bình lập tức bể nát.

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào làm sao có thể dễ dàng vỡ ra được? Lập tức mọi người xung quanh náo nhiệt bàn tán:

”Không thể nào, ngà voi vô cùng rắn chắc, làm sao mà vừa chạm một chút lại vỡ nát như vậy?”

”Đúng vậy, chỉ vừa chạm nhẹ một cái mà thôi, cũng chẳng phải là va đập mạnh...”

Bên này Trương thị há hốc miệng không thể tin nổi, sao có thể vừa khéo đặt ngọc như ý ngay bên cạnh cái bình, lại còn cố tình chạm nhẹ một phát như vậy chứ? Nàng kinh ngạc đứng tại chỗ không phản ứng, đến khi có người nhẹ nhàng kéo tay áo, Trương thị mới hoàn hồn, quay lại nhìn thì ra là Lưu nhũ nương không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau không ngừng nháy mắt nhắc nhở. Trương thị sực tỉnh, lúc này không thể để lộ ra sơ hở, vội vàng nén lại tâm trạng chột dạ trong lòng, thay vào đó bày ra vẻ kinh ngạc giống những người xung quanh.

Lão phu nhân cũng giật mình: “Không thể nào, sao có thể dễ dàng vỡ nát như vậy?” Bất chấp mọi thứ, bà đẩy vài vị đứng sát cái bồn để xem náo nhiệt ra, ngồi xổm xuống đưa tay lấy vài mảnh vỡ của chiếc bình lên cẩn thận đánh giá. Nhìn một hồi lâu, bà nhướn mày, lại đẩy những người xung quanh ra, bước nhanh ra bên ngoài dưới ánh sáng mặt trời để nhìn cho kỹ. Tuy rằng những chiếc lá thuốc tắm cho trẻ em vẫn còn dính trên đó nhưng trên những mảnh vỡ vẫn có thể nhìn ra vật sềnh sệch dính trên đó. Hiển nhiên, chiếc bình này đã bị người nào đó đập vỡ từ trước sau đó gắn lại. Đây là bị người ta gài bẫy! Nếu Thái Tử không đem ngọc như ý đặt vào mà trực tiếp để bà mụ tắm cho Đoàn Nhi, vậy thì không phải là Đoàn Nhi được thêm phúc thêm thọ mà chính là để cho con bé phải đổ m.á.u rồi! đưa những mảnh vỡ cho ma ma thân cận của bà mang đi thu dọn. Đại lão gia đi tới bên cạnh Vương thị hỏi: “

Vương thị híp mắt lại, sau đó Nhạc mẫu phát hiện ra điều gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-de-trong-sinh-cung-hoang-hau/chuong-7.html.]

Chuyện này rất nghiêm trọng, không chỉ là vấn đề bị mất mặt mà còn liên quan đến tính mạng của Đoàn Nhi. Tiểu hài tử vốn là rất yếu ớt, người lớn nếu chạm vào mảnh vỡ có lẽ chỉ cần thuốc thang vài ngày là có thể lành lại nhưng tiểu hài tử chạm vào không chừng còn có thể mất mạng. Vì vậy đại lão gia có vẻ rất nghiêm túc.

Vương thị lắc đầu: “Không nhìn ra cái gì, có lẽ là lúc mang đến đây, trên đường đi xe ngựa gặp chỗ xóc nên bị rạn nứt chứ chưa vỡ hẳn.”

Lời giải thích này quá mức gượng ép, không chỉ đại lão gia không tin, ngay cả Trương thị cũng không tin Vương thị sẽ cho là sự việc đơn giản như vậy. Đã sớm chuẩn bị tinh thần, không nghĩ tới chỉ đổi lấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, đại lão gia còn muốn há mồm nói cái gì đó, Vương thị lại khoát tay ý bảo hắn đừng nói nữa.

”Chuyện này để tối nói sau, trước mắt cứ lo ứng phó tình huống hiện tại đi đã.”

Đại lão gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người bước đến trước mặt Thái Tử xin chỉ thị: “Hiện tại vẫn chưa biết rõ sự tình ra sao, thần cho rằng nên cử hành lễ tắm rửa lại một lần nữa, Thái Tử thấy sao?”

Việc này vốn là chuyện riêng, nhưng sự việc đã xảy ra trước mặt Thái Tử, hắn lại là người tôn quý nhất ở đây, đương nhiên phải hỏi qua ý kiến hắn. Cũng chỉ là hỏi cho phải phép thôi, đại lão gia đã định phân phó hạ nhân chuẩn bị lại một lần nữa, ai ngờ Thái Tử lại lắc đầu. Giọng trẻ con nhưng từng chữ, từng chữ lại rất có lý:

”Lễ tắm rửa ba ngày chính là việc cần thiết để cầu phúc cho trẻ nhỏ mới sinh. Nhưng việc hôm nay mọi người được chứng kiến hiển nhiên không phải là chuyện tốt. Tuy nói chỉ do sơ suất, nhưng không ai có thể cam đoan là làm lại có thể thuận lợi đến cùng hay không. Nếu đã có điềm báo trước, như vậy hôm nay cũng không thích hợp để làm lễ tắm rửa, mau dừng lại hết đi.”

Cúi đầu nhìn Đoàn Nhi đang ngủ ngon trong lòng, Thái Tử mím môi:“Đoàn Nhi cũng không cần mấy việc như thế này hay bất kỳ đồ vật gì để gia tăng phúc khí, nàng đã sớm có đầy đủ phúc khí rồi.”

Nghe những lời phía trước, đại lão gia còn muốn bác bỏ vài câu, sao có thể bỏ qua lễ tắm rửa ba ngày chứ? Cho đến khi nghe được câu cuối cùng của Thái Tử, tâm tư của ông mới lắng xuống, cũng đúng, Đoàn Nhi sớm đã có phúc khí lớn, không cần mấy thứ rườm rà này để tăng phúc khí nữa. Ông lắc lắc đầu hổ thẹn: “Hôm nay Thái Tử đích thân tới, thần lại để xảy ra chuyện như vậy, quả thật là thấy hổ thẹn với Thái Tử và tâm ý của Hoàng Hậu nương nương...”

Ngô Đồng lắc đầu ý bảo không cần quá lời, trầm ngâm nhìn Đoàn Nhi thêm lần nữa rồi đem người đặt lại vào tay nhũ mẫu.

Trong n.g.ự.c bỗng trở nên vắng vẻ làm cho Thái Tử bần thần trong phút chốc nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một chớp mắt liền biến mất. Môi mím lại thành một đường thẳng, cất bước đi ra ngoài. “Nếu quốc công gia đã có việc, ta cũng không tiện quấy rầy. Hồi cung!”

Đại lão gia vội vàng đi theo ra ngoài tiễn Thái Tử.

Thái Tử tuổi còn nhỏ không thể cưỡi ngựa nên phải ngồi xe ngựa đến Hứa phủ. Một đội thị vệ đang đứng ở cửa chính, nhìn thấy Thái Tử ra ngoài, toàn bộ cúi người hành lễ. Đại lão gia theo người đi đến bên cạnh xe ngựa, cung kính khom người chờ Thái Tử lên xe. Ngô Đồng lại chỉ vào Giang Vạn Lí vẫn đi theo sau: “hắn sẽ ở lại đây.”

”Dạ?...”

Đại lão gia có chút không phản ứng kịp, Thái Tử muốn lưu lại một tiểu thái giám để làm gì? Ngô Đồng lại không hề có ý giải thích, hôm nay một lần nữa gặp lại Đoàn Nhi, trong lòng có chút loạn, chỉ gật gật đầu rồi trực tiếp lên xe ngựa rời đi. Tất cả mọi người cũng đi theo xe ngựa của Thái Tử, trước cửa phủ chỉ còn lại Giang Vạn Lí cùng đại lão gia mắt to trừng mắt nhỏ.

Đối phương tuy tuổi còn nhỏ nhưng dù sao đây vẫn là thân tín bên cạnh Thái Tử, không thể tuỳ tiện, nghĩ vậy đại lão gia cười cười: “dám hỏi tục danh của tiểu công công là gì ạ?”

Giang Vạn Lí khom người cười trả lời: “Quốc công đại nhân không cần khách khí như vậy với tiểu nhân, để Thái Tử biết được lại đánh nô tài gãy chân.” Lời nói đùa của Giang Vạn Lí giúp đại lão gia thả lỏng đôi chút, cũng kéo gần khoảng cách hơn với vị tiểu công công này, sau đó hắn mới trả lời: “nô tài họ Giang, tên là Vạn Lí. Thái Tử điện hạ để nô tài lưu lại đây là đến hầu hạ Thái Tử...., à không, là hầu hạ Hứa tiểu thư.”

Thiếu chút nữa bật ra ba chữ “Thái Tử Phi“.

Loading...