Hoàng Hậu Có Thuật Đọc Tâm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:40:08
Lượt xem: 366
1.
Cha của Thục phi Tống tố cáo phụ thân ta thông đồng với kẻ thù, mưu phản.
Còn dâng lên một xấp mật thư dày cộp.
Nghe nói sau khi bệ hạ đọc xong liền nổi trận lôi đình, lập tức giam giữ phụ thân ta.
Nhân tiện phong tỏa phủ Thừa tướng, đồng thời đưa mẫu thân, ca ca và tẩu tử của ta vào Đại Lý Tự để đoàn tụ cùng phụ thân.
Đến chiều tối, ngự giá đến cung Hoàng hậu.
Tạ Hiên đứng trước mặt ta, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người ta.
Lý công công đọc xong thánh chỉ đày ta vào lãnh cung, cuộn chiếu thư màu vàng được đưa đến trước mặt ta.
Ta quỳ xuống, đưa tay ra nhận thánh chỉ, ngay lúc đó đột nhiên nghe thấy giọng của Tạ Hiên vang lên.
【Thật phiền quá đi, tối nay không được ôm Hoàng hậu ngủ rồi.】
【Sao Hoàng hậu không cầu xin trẫm nhỉ, mau cầu xin đi, trẫm sẽ lập tức thu hồi thánh chỉ ngay.】
【Trẫm có thể chuyển vào lãnh cung ở luôn được không?】
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vẫn thấy Tạ Hiên giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Khi ta cúi đầu xuống, giọng nói ấy lại vang lên.
【Hoàng hậu rốt cuộc sao thế này! Cầu xin trẫm đi, cầu xin trẫm đi!】
【Trẫm đứng đây nãy giờ, nàng không thấy sao!】
【Lãnh cung làm gì có chỗ nào tốt bằng cung Hoàng hậu! Chẳng lẽ nàng ấy thực sự muốn vào lãnh cung sao!】
Ta thử mở miệng:
"Hoàng thượng..."
Tạ Hiên lập tức quay sang nhìn ta, trên mặt dường như còn lộ ra chút mong đợi, "Hoàng hậu có điều gì muốn nói?"
"Thần thiếp lĩnh chỉ tạ ơn."
Ngay lập tức, giọng nói của Tạ Hiên lại vang lên.
【Nhận cái gì mà chỉ, tạ ơn cái gì mà ơn! Mau nói là nàng không muốn vào lãnh cung đi!】
【Hoàng hậu, nàng đừng hồ đồ như vậy! Lãnh cung chẳng có gì cả! Đặc biệt là không có trẫm!】
Nhưng rõ ràng ta không thấy hắn mở miệng.
Vậy ta đã nghe thấy tiếng lòng của Tạ Hiên?
2.
Cung nữ lặng lẽ thu dọn chăn nệm, chuẩn bị theo ta vào lãnh cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-hau-co-thuat-doc-tam/chuong-1.html.]
Tạ Hiên vẫn chưa rời đi, chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát chúng ta.
Khi ta thu dọn xong đồ đạc và đi ngang qua trước mặt hắn, hắn bất ngờ đưa tay ra cản lại.
"Hoàng hậu định vào lãnh cung để hưởng phúc sao?"
Ta quay đầu nhìn lại.
Mỗi cung nữ đều ôm đầy đồ trong tay, có chăn nệm, có lò sưởi, còn có hộp đựng thức ăn.
Ta vào lãnh cung để sám hối, mang theo nhiều thứ như vậy... quả thật không đúng mực.
"Xuân Đào, mang hộp thức ăn trả lại đi."
Xuân Đào luyến tiếc ôm hộp thức ăn, rồi đành phải quay vào trong điện trả lại.
Vừa lúc Xuân Đào đi, giọng nói của Tạ Hiên lại vang lên trong đầu ta.
【Mang nhiều đồ thế mà không mang trẫm theo, trẫm không quan trọng sao?】
【Không đúng, trẫm bị tức đến hồ đồ rồi, sao trẫm có thể so mình với những thứ này được chứ!】
【Trẫm sẽ ép nàng thêm lần nữa! Không tin là nàng không cầu xin trẫm!】
"Hoàng hậu, tấm chăn lụa vàng này là cống phẩm từ ngoại bang, nàng mang vào lãnh cung không thích hợp đâu."
Ta nhìn tấm chăn lụa trong tay Hạ Hà.
Do dự một lúc, ta mở miệng: "Bệ hạ, nếu thần thiếp vào lãnh cung, sẽ lạnh c.h.ế.t mất."
Nói xong, ta khẽ nhíu mày.
【Nàng cầu xin trẫm chỉ vì một tấm chăn thôi sao?!】
【Hoàng hậu à, cầu xin cái gì khác đi chứ! Trẫm thực sự không muốn ngủ một mình đâu!】
【Trong kho của trẫm còn hàng trăm tấm chăn lụa vàng nữa! Cho nàng hết có được không!】
【Tất cả là lỗi của Thừa tướng! Tự dưng lại đi thông đồng với giặc làm gì chứ!】
Anan
"Hoàng thượng, nếu không có việc gì khác, thần thiếp xin phép vào lãnh cung."
Ta và Tạ Hiên kết tóc phu thê đã mười năm.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện kỳ lạ như việc ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Có lẽ nếu ta mở miệng cầu xin, hắn thực sự sẽ giữ ta lại.
Nhưng tội danh của cha ta là thông đồng với kẻ thù, mưu phản, tội nghiệt lớn lắm.
Ta không thể mở miệng cầu xin, thôi thì cứ thành thật mà vào lãnh cung.
Thật ra ta cũng chưa hiểu rõ lắm.
Cha ta làm Thừa tướng rất tốt...
Sao lại có thể bức bách đến mức không nghĩ thông suốt thế này?