Hoàng Thượng, Ngài Thật Thơm! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-13 01:54:45
Lượt xem: 4,077
"Hai năm nay, trong triều đình luôn có một thế lực âm mưu muốn lập người khác lên ngôi. Trẫm nghi ngờ Hạ Thanh Vân chính là người bọn chúng phái tới, vì vậy mới đưa nàng ta vào cung để điều tra rõ thế lực đứng sau."
"Thì ra là vậy."
Ta gật đầu, giọng điệu thản nhiên, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, rồi xoay người ngồi phịch xuống long sàng.
Lý Dực lùi lại một chút, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
"Những ngày này ở trong thiên lao, nàng sống thế nào?"
"Cũng không tệ, như trở về nhà vậy."
Lý Dực bật cười.
"Nếu những lời này mà bị các quan viên nghe thấy, chắc họ sẽ tức chết. Ngày đó trên đại điện, nếu nàng nhất quyết không thừa nhận, trẫm có cách để người khác không dám nói gì thêm. Nhưng nàng lại thừa nhận."
"Ta đã làm thì sao lại không nhận?"
Nghe vậy, Lý Dực bỗng khựng lại.
"Tô Từ Nguyệt, nàng nói thật sao?"
Ta gật đầu, rồi nhào tới ôm chặt lấy ngài.
"Lý Dực, từ nhỏ ta đã cảm thấy, ôm người thật thoải mái, vừa thơm vừa mềm."
Cơ thể Lý Dực lập tức cứng đờ, mặt đỏ như gấc.
"Trẫm bây giờ là Hoàng đế, nàng làm thế là phạm thượng."
Ta chẳng hề bận tâm, ôm chặt lấy ngài không buông.
"Hồi nhỏ chúng ta có thể cùng ngủ, sao bây giờ lại không?"
"Đó không giống nhau."
"Có gì mà không giống? Mọi người đều nói ta có ý đồ với người, chi bằng giờ ta cứ làm cho cái tội danh này trở thành sự thật."
Mấy ngày nay ta càng nghĩ càng không cam lòng, hối hận vì hôm đó hành động quá chậm, để con vịt đã nấu chín bị cấm vệ quân mang đi, còn bị Ngự Sử nhiều lời.
Chi bằng đã làm thì làm cho trót, trước hết xử lý xong việc này.
Dù sao thì cũng không thể ngồi trong thiên lao một cách vô ích.
Lý Dực trợn tròn mắt.
"Tô Từ Nguyệt, nàng bình tĩnh chút! Nàng…"
Ta không nhẫn nại đưa tay bịt miệng ngài lại.
"Người đừng la lên, nếu không sẽ có người tới đây. Hoàng thượng, người cũng không muốn bị thị vệ nhìn thấy người bị ta đè trên giường chứ?"
Lý Dực mím chặt đôi môi mỏng.
"Tô Từ Nguyệt, trẫm hỏi nàng, ngày đó ở phủ tướng quân, những lời nàng nói… đều là thật sao?"
"Đương nhiên!"
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Lý Dực ửng đỏ, từ mặt đến tai đều nhuốm hồng, giọng ngài bỗng nhẹ hẳn.
"Vậy… vậy nàng nhẹ tay một chút…"
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoang-thuong-ngai-that-thom/chuong-7.html.]
Ta đáp lại nhẹ nhàng.
Ngón tay ta khẽ kéo áo ngài ra, luồn vào bên trong, chạm đến làn da ấm áp.
Ánh nến chập chờn, suốt đêm không tắt.
Tới khi trời sáng ngoài cửa sổ, ta mệt mỏi gục xuống người Lý Dực, có lẽ vì xung quanh quá yên bình, không còn phải lo lắng về ngoại xâm, người mà ta tin tưởng nhất lại ở ngay dưới thân mình, nên chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng kéo tới.
"Lý Dực, đã mười năm ta giữ biên cương, ta mệt mỏi quá rồi." Ta thì thầm.
Lý Dực ôm ta vào lòng, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, như đang ru ta ngủ.
Trong cơn mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, ta cảm nhận được có người khẽ hôn lên trán mình.
"Tô Tô, vất vả cho nàng rồi."
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta trước tiên trở lại thiên lao, căn dặn Lão Lý những việc cần chú ý.
Khi quay về Thái Cực Điện, nghe thấy Lý Dực đang lạnh lùng trách mắng ám vệ.
"Chúng ngươi sao không ngăn nàng lại? Nàng không nói một lời mà cứ thế rời đi sao?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta hiếu kỳ bước vào.
"Ai đã rời đi?"
Lý Dực vừa thấy ta, ánh mắt lập tức sáng lên, cơn giận cũng tiêu tan, phất tay cho ám vệ lui ra.
"Trẫm còn tưởng nàng đã quay lại thiên lao, nhưng mà... sao nàng lại ăn mặc như vậy?"
Ta vỗ vỗ bộ đồ thái giám trên người, cười nói: "Bây giờ có kẻ muốn hãm hại chàng, ta ẩn nấp trong cung có thể bảo vệ an nguy cho chàng."
Lý Dực nhướng mày, trong mắt lóe lên niềm vui, nhưng cố tình giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
"Việc này quá nguy hiểm, bên cạnh trẫm đã có ám vệ bảo vệ là đủ rồi."
"Những ám vệ đó cộng lại cũng không đấu lại ta, ta không yên tâm. Dù sao hiện giờ ta cũng nhàn rỗi, mọi chuyện ở thiên lao đã được sắp xếp ổn thỏa, sẽ không ai phát hiện."
Nghe vậy, ngài mới gật đầu.
"Vậy nàng nhớ phải ở cạnh trẫm, đừng chạy lung tung."
Hoàng thượng bận rộn chính sự, sau khi tắm rửa xong, ta theo sau Lý Dực vào triều sớm.
Trên đại điện, lão thần Ngự sử lại đứng sau lưng nói xấu ta, bảo rằng ta gan to bằng trời, có ý đồ với hoàng thượng, cần phải trừng phạt nghiêm khắc.
Ta đứng sau long ỷ, đảo mắt khinh bỉ.
Nếu lão biết tối qua ta ngủ trên long sàng, chắc sẽ tức c.h.ế.t mất.
Hạ triều, khi Lý Dực phê duyệt tấu chương, ta ở ngự thư phòng đọc thoại bản, mãi đến chiều ngài mới có thời gian nghỉ ngơi, liền đi dạo trong ngự hoa viên.
Các cung nữ và thái giám đều bị đuổi ra ngoài, ta liền thoải mái ngồi phịch xuống đối diện Lý Dực, uống trà ngài pha sẵn, ăn điểm tâm ngài đưa qua, thoáng chốc không biết ai đang hầu hạ ai.
Ăn xong một đĩa điểm tâm, ta quay đầu nhìn ngắm gương mặt nghiêng của Lý Dực.
Ngài đang chăm chú đọc sách, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen mượt, khung cảnh này khiến lòng người thư thái.
"Hoàng thượng, người thực sự rất đẹp."
Động tác của Lý Dực khựng lại, ngài nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, mới thấp giọng nói: "Ban ngày ban mặt, đừng nói những lời hồ đồ."
"Ta nói thật mà."