HỌC VỊ BỊ CHIẾM DỤNG - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-06 23:13:55
Lượt xem: 869
3
Tôi tức đến nỗi lộn ruột.
Tức giận đá thẳng vào cửa.
"Ra đây! Đừng tưởng rụt cổ như rùa là xong chuyện! Bà nội nhà chúng mày! Làm mấy chuyện này không sợ quả báo à!"
Tiếng hét của tôi làm kinh động những hộ gia đình khác trên tầng ba, họ đều thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tôi liều rồi.
Trong vòng mười phút ngắn ngủi mà số lần tôi chửi bậy còn nhiều hơn cả ba mươi mấy năm cộng lại.
Cuối cùng cánh cửa phòng 301 cũng mở ra.
Lần này là một gã béo ú mặt đầy thịt.
Vừa bước ra, anh ta đã quát vào đám hàng xóm đang hóng chuyện: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đứa nào còn nhìn ông thì ông không để yên đâu!"
Có vẻ hàng xóm rất sợ anh ta.
Tất cả đều ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Đồng tử tôi co lại: "Anh chính là Hồ Chí Bình đúng không? Các người không biết xấu hổ à? Sao có thể mặt dày chiếm suất học của người khác mà không áy náy vậy?"
Trái ngược với sự kích động của tôi, Hồ Chí Bình lại vô cùng bình thản.
"Con trai tôi đi học là tôi tự bỏ tiền nhờ người ta lo liệu, còn người ta làm thế nào thì tôi không biết, cũng không quan tâm, anh có ý kiến thì đừng đến tìm tôi."
Tôi không nhịn được liền văng tục: "Anh nói cứ như thật! Hộ khẩu con anh chuyển sang nhà tôi, anh còn dám nói không biết gì?"
Ánh mắt Hồ Chí Bình lộ ra vẻ lúng túng trong giây lát.
"Vậy giờ anh muốn gì?"
"Chuyển hộ khẩu con anh ra khỏi nhà tôi! Trả lại suất học ngay lập tức!"
Ai ngờ anh ta thẳng thừng từ chối: "Không thể nào, con tôi không thể không đi học."
Tôi chỉ muốn đ.ấ.m cho anh ta một cú.
Con anh không thể không đi học, lẽ nào con tôi có thể?
Lúc này phía sau Hồ Chí Bình xuất hiện một cậu nhóc mập, đường nét khuôn mặt y hệt anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoc-vi-bi-chiem-dung/chuong-3.html.]
Có lẽ đó chính là Hồ Tiểu Long.
Hồ Tiểu Long cầm một khẩu s.ú.n.g đồ chơi giả chĩa vào tôi.
"Bố ơi, con giúp bố b.ắ.n kẻ xấu!"
Ngay sau đó, một cơn đau nhói xuất hiện ở khóe mắt phải của tôi.
Thấy tôi ôm lấy mắt, Hồ Tiểu Long bắt đầu hét lên thích thú: "Ôi, trúng rồi! Giết c.h.ế.t ngươi đi!"
—----
Tôi vừa giận vừa sợ.
Chỉ một chút nữa thôi, viên đạn nhựa từ khẩu s.ú.n.g đồ chơi đã có thể b.ắ.n trúng mắt tôi.
Đây không phải chuyện đùa!
Nhưng hành vi nguy hiểm như vậy, Hồ Chí Bình không những không ngăn cản mà còn giơ ngón cái lên.
"Đúng là con trai của bố! Giỏi lắm!"
Tôi tức không chịu nổi, định dạy dỗ thằng nhóc hư hỏng này.
Vợ anh ta lập tức xông ra, ôm lấy thằng bé vào lòng.
Hồ Chí Bình chỉ tay vào mặt tôi: "Làm gì đấy? Tôi cảnh cáo anh đừng có đụng vào con trai tôi!"
Toàn thân tôi run lên vì tức giận.
Nếu g.i.ế.c người không bị pháp luật trừng trị, có lẽ tôi đã ra tay ngay bây giờ.
Thấy tôi đã ở bờ vực bùng nổ, Hồ Chí Bình đột nhiên dịu giọng: "Anh bạn, nói thật nhé, dù sao con tôi cũng đã học được một năm rồi, giáo dục nghĩa vụ 9 năm không cho phép học sinh bỏ học, anh không vui thì cũng chẳng có cách nào. Thế này đi, tôi đền anh một ít tiền, cho qua chuyện này. Hai vạn tệ được không? Cũng không phải ít đâu."
Hai vạn tệ.
Anh ta không ngại khi nói ra điều đó sao.
"Anh đang mơ à!"
Sắc mặt Hồ Chí Bình đen lại: "Sao, chẳng lẽ anh còn muốn hai mươi vạn?"
Vợ anh ta nhổ nước bọt về phía tôi: "Nhìn bảnh bao vậy mà ra là kẻ muốn tống tiền!"