HOÈ THI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-27 19:40:08
Lượt xem: 289
5.
Nhìn như hỏi nhưng thực chất lại không thể nào cưỡng lại được.
“Cố Tu Minh” nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khi hắn ta kéo tôi xuống lầu, tôi có cảm giác như không thể điều khiển được đôi chân của mình.
Trăng hôm nay rất sáng và tròn, ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống đường, làm bóng chúng tôi dài ra.
Một cơn gió thổi qua, lá ven đường xào xạc, những chiếc lá rơi trên mặt đất bị gió cuốn đi, bay đến lòng bàn chân tôi.
Mọi thứ dường như thật kỳ lạ...
Tôi khẽ run lên, "Cố Tu Minh" mỉm cười: "Em yêu, sao em lại run như vậy?"
Vô tình, tôi bị hắn dẫn đến công viên vắng vẻ.
Bây giờ đã là nửa đêm, không khí trong công viên càng thêm quỷ dị, giọng tôi như nức nở: “Tu Minh, em có chút sợ hãi, em muốn về nhà.”
“Em sợ điều gì?”
Anh vẫn dịu dàng như mọi khi: “Lúc này anh sẽ luôn ở bên em.”
Tôi nhìn xuống đất nhìn cảnh tượng này, hồn tôi gần như bay ra ngoài!
Trên sàn đá xanh, bóng của tôi và "Cố Tu Minh" phản chiếu dưới ánh trăng mà không bị cản trở.
Sau cái bóng của tôi, bóng của một người đàn ông cao lớn đang dài ra!
Lớp da bên ngoài bắt đầu nổi lên, như thể có thứ gì đó sắp xuyên thủng da thịt!
Tôi sợ đến không thở được…
Giọng nói trầm thấp của Tân Di đột nhiên vang lên trong tai nghe: "Không tốt! Hoè thi đã nhận ra cô biết thân phận của hắn, hắn muốn nhân dịp đêm trăng tròn để thay đổi da chính mình!"
Tôi nhét điện thoại di động vào túi áo khoác, hướng camera ra ngoài.
Vì thế hầu như mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể nhìn thấy những gì tôi thấy.
Lúc này giọng nói của Tân Di làm tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Một bàn tay đã đặt lên vai, đó không hẳn là một bàn tay mà là một bộ xương được quấn bằng cành cây…
"Chạy đi! Da chân hắn còn chưa bong hết!"
Không nói một lời, tôi hất tay hắn ra chạy thẳng về phía trước.
Phía sau không có tiếng bước chân nên tôi không khỏi quay đầu lại.
Một quả bóng bằng thịt và da trải ra trên mặt đất, bộ xương trắng phếu đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi nó.
Bộ xương được quấn bằng cành cây hoè, tứ chi đều đã biến thành gỗ, khó mà phân biệt được là xương hay gỗ...
Một cái chân của hoè thi đã lộ ra, hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi.
Da đầu tê dại, tôi sợ đến phát khóc ngay tại chỗ.
Hai chân tôi run rẩy dữ dội nhưng tôi không dám dừng lại một giây phút nào.
"Nghe tôi nói, Hoè Thi mắt kém, ban đêm nhìn không rõ, tìm một chỗ trốn đi, nhiều nhất mười phút nữa tôi sẽ đến đó!"
Như thể đã được trấn an, tôi bình tĩnh lại và bắt đầu tìm nơi ẩn náu gần đó.
Cách đó không xa có một sân chơi nhỏ dành cho trẻ em.
Tôi mừng quá chạy tới với tốc độ nhanh hơn.
Không kịp tìm chỗ trốn tốt hơn nên tôi nhanh chóng trượt lên đỉnh cầu trượt hình trụ.
Khi nhìn lên, tôi thấy hoè thi đã lột hết da.
Hắn ta duỗi thẳng tứ chi và lao về phía bên này với nụ cười hung dữ.
Tôi nhanh chóng trượt xuống cầu trượt, dùng tay và chân bám vào bức tường bên trong, giữ ở giữa.
Gần như ngay lập tức, hoè thi đã đến công viên dành cho trẻ em này.
Hắn ta bước đi như đi dạo.
Đã coi tôi như vật trong bàn tay rồi.
“Em yêu, em đang ở đâu?”
Giọng nói của hắn vẫn như trước, nhưng bây giờ lại như bùa đòi mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoe-thi/chuong-3.html.]
Tôi nghiến răng im lặng.
"Em yêu, ra đây!" Hoè thi vẫn thấp giọng gọi tôi: "Không phải em luôn nói muốn ở bên anh mãi mãi sao? Sao bây giờ em không giữ lời?"
Bước chân của Hoè thi càng ngày càng gần...
Tôi nhìn lên lối vào của cầu trượt, thấy một cái bóng đổ xuống, đôi chân đáng sợ của Hoè thi vụt qua đó.
Tôi nín thở…
Nơi này ánh sáng mờ mịt, hắn có thể không tìm được tôi...
Nhưng vận may trong tôi đã không thành hiện thực, giây tiếp theo, lối vào cầu trượt lại một lần nữa bị bóng tối bao phủ.
Ánh sáng phía trên đầu bị chặn.
“Bảo bối, tôi tìm thấy em rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, đầu của hoè thi đã lọt vào trong cầu trượt.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Đôi mắt trống rỗng chỉ nhìn tôi.
Những chiếc răng màu vàng và đen mở ra và đóng lại: "Em yêu."
"A!!"
Tôi hét lên điên cuồng, buông tay chân ra trượt xuống cầu trượt.
Trượt xuống phía dưới, tôi ngã mạnh xuống cát, mặc kệ cơn đau, tôi lại bật dậy chạy về phía trước.
Chạy được vài bước, tôi lại ngã xuống đất.
Tôi kinh hãi nhìn xuống chân mình.
Tôi không biết từ khi nào một cành cây quấn quanh mắt cá chân tôi.
Các cành cây được nối với cầu trượt...
Hoè thi từ từ bò ra khỏi cầu trượt, phát ra âm thanh ọp ẹp từ xương của nó.
Hắn ta đột ngột giật mạnh cành cây, tôi trượt về phía hắn một cách mất kiểm soát.
Lưng tôi cọ vào đá xanh, cơn đau khiến mắt tôi tối sầm.
Giây tiếp theo, tôi bị hoè thi bóp cổ.
“Em yêu.”
Hắn ta quay đầu nói vào tai tôi: “Em thật không nghe lời.”
Ngón tay lạnh buốt của hắn ta chạm vào gáy tôi.
Với một cú vuốt ve, tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chạy dọc sống lưng.
Chảy máu...
Tôi cứng người, không thể cử động, nhưng tôi có thể nghe rõ tiếng da thịt bị lột ra!
Từ sau tai tôi!
Hoè thi đang lột da tôi! Hắn đang lột da tôi!
“Tôi ch. ế. t rồi…”
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tôi, dường như tôi đã ngửi thấy hơi thở của cái ch. ế. t.
Chỉ trong vài giờ, cuộc đời tôi đã trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bạn trai đẹp trai biến thành một xác c.h.ế.t đáng sợ.
Mà tôi cũng sắp biến từ một thanh niên ngoan ngoãn ở thời đại mới thành một cái xác không da thịt...
Chết đi cũng quá không thể
diện.
Hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.
"Thiên Hỏa Lôi Thần, sấm sét từ năm hướng!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau tôi, tôi lập tức mở to mắt.
Tân Di đại sư! Cuối cùng cô cũng đến rồi, ô ô…