Hối Hận - 6
Cập nhật lúc: 2024-05-27 10:24:26
Lượt xem: 2,399
28
Sau khi Cơ Huyền Sách đem quan tài ta chuyển về tẩm cung, bắt đầu càng lúc càng trở nên điên rồ. Hắn ngày càng khó chìm vào giấc ngủ, trằn trọc suốt đêm dài, sau đó dựa vào quan tài lạnh lẽo cố ngủ một chút, không được thì lại rót rượu hết vò này đến vò khác.
Uống nhiều nên thiếp đi khá lâu. Việc triều chính bỏ bê, thượng triều thì vắng mặt, dù cho quần thần khuyên can hắn cũng bỏ ngoài tai.
Hắn chìm trong men cay. Tiểu Bạch long nhìn thấu hết thảy: “Chủ nhân chỉ là không hiểu sao cảm thấy triều chính nhàm chán”. Dù đã phái rất nhiều người đi tìm hoa thương thần, nhưng một gốc cũng không thấy nên đám thuộc hạ đành phải tìm một số loại hoa có màu tương tự rồi trồng chúng bên ngoài cung điện.
Tại vườn hoa trắng xanh đó, Cơ Huyền Sách hái một bông hoa đặt lên tay ta, nhưng không có dũng khí chạm vào ta.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Hắn cúi người nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể của ta, tóc mai của hắn chạm vào tai ta, đôi mắt đen láy, hắn hỏi ta: “Phúc Khanh, vì sao ngươi lại trồng loại hoa độc nhất vô nhị trên thế gian?”
“ Giống như ......”.
Đột nhiên hắn sững sờ đứng dậy, lưng tựa vách quan tài ngồi xuống, cầm vò rượu uống một ngụm, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm với chính mình: “Giống như nàng”
Thời gian sau, triều thần trên dưới cuối cùng cũng nhận ra, có lẽ người c.h.ế.t ở lãnh cung kia không hề tầm thường như họ nghĩ. Ngược lại, trong lòng hoàng đế nàng ta kỳ thật rất quan trọng.
Tuyết rơi nhiều hơn, kinh thành giá lạnh từ lâu.Đến giữa hè thời tiết vẫn không thay đổi, tuyết vẫn rơi, tuyết chưa từng tan rã, vạn vật chưa được tái sinh, vùng đất Cửu Châu chìm trong băng tuyết cả nghìn dặm.
Người ta bắt đầu nhận ra, tuyết rơi trái mùa, khi thu sang, mọi người không thể
không thừa nhận, đây là thiên tai mớ
Quá khứ là đại hạn, bây giờ là tuyết lớn.
29
Nạn đói bắt đầu xuất hiện rải rác ở khắp nơi, bất quá đều bị hủy đi đông tường bổ tây tường chịu quá khứ, tạm thời không kích thích cái gì bọt nước.
Thiên tai đến, người người lại bắt đầu cầu xin thần linh cứu vớt, Thanh Thanh dựa vào danh tiếng thần nữ, cộng thêm việc phát cháo ở ngoại thành mà chiếm được lòng dân. Mạnh gia trong triều đình cũng đ.â.m rễ phát triển, trở thành phe phái lớn mạnh và có tiếng nói nhất trong triều.
Mà Hoàng đế lại dần dần buông thả, không màng tới triều chính.
Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, bấygiờ nàng tự tin rồi, giật vò rượu trên tay Cơ Huyền Sách:"Hoàng thượng, người xem bộ dạng bây giờ của người ra sao?”
Cơ Huyền Sách tựa lưng vào ghế, long bào trải dài trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng hiện lên chút đỏ hồng, khoé mắt hoe đỏ, chếnh choáng hơi rượu.
Ngước mắt hắn cười nhẹ:“ Ngươi cũng nghĩ khuyên trẫm?”
Mạnh Thanh Thanh tỏ ra lo lắng về sự đồi phế của hắn hiện tại, muốn cùng hắn ra khỏi cung đi giải sầu một chút.
Lần đầu tiên, Cơ Huyền Sách đồng ý.
Bên ngoài cung có chút nhiệt náo, hắn mới nhớ tới, hôm nay là Trung thu tiết, mặc dù thiên tai nhấn chìm, những người dân vẫn nhộn nhịp chuẩn bị.
Có người trên phố dựng đài hát kịch .
Cơ Huyền Sách ngừng lại, chăm chú nhìn lên đài hát kịch.
Bên trên đài hát, là đương kim Thánh thượng cùng nữ thần thật giả, trong đó, ta là thần nữ giả khởi xướng cho trào lưu giả dạng thần nữ, ngược lại Mạnh Thanh Thanh chính là thần nữ thật sự, cứu vớt chúng sinh.
“Nữ thần chân chính" vạch trần kẻ giả mạo, cầu mưa lớn cho dân chúng, giúp đỡ khôi phục triều đại Ung, cuối cùng lên ngôi hoàng hậu và sống hạnh phúc với hoàng đế. Những người ở phía dưới vỗ tay rất hào hứng và nhiệt tình.
Cơ Huyền Sách cười nhạo một tiếng, bước đi trên tuyết.
Bất quá từ đó về sau, hắn ngược lại là thỉnh thoảng đến nhìn vở kịch này, lão bản biết thân phận của hắn, mỗi lần đều dọn rạp chỉ cho hắn xem một mình, nhưng ai biết được hắn chỉ xem cảnh có nữ thần thật và giả, những diễn viên còn lại thì bối rối.
30
Cơ Huyền Sách đem đào hát trở về cung bất chấp sự phản đối của Mạnh Thanh Thanh. Hắn tặng cho nàng ấy cung điện khác kém cung Phụng Quy một chút, vàng bạc, châu báu ban tặng như nước chảy. Mặc dù không được sủng ái cũng như không có danh phận, nhưng các cung nhân ngầm hiểu với nhau xem nàng ấy như nương nương.
Bất cứ ai cũng nhìn ra được nàng đào hát ấy đang thay thế cho ai. Mạnh Thanh Thanh lại nổi trận lôi đình.
Nhưng lần này không ai mang bảo vật đến dỗ dành nàng rồi, Cơ Huyền Sách đang bận rộn sắp xếp người trong cung chuẩn bị đài hát chỉ vì nàng đào nói nhớ những ngày đi hát.
Hắn thậm chí đem cả đoàn kịch vào hoàng cung, tự tay viết lại vở kịch, hàng ngày đều đến thưởng thức kịch nghệ.
Không chút đoái hoài hoàng hậu Mạnh Thanh Thanh. Không thể nhẫn nhịn được nữa, Mạnh Thanh Thanh xông vào lớn tiếng quát: “Người để đám người này châm biếm bản cung sao?”
Cơ Huyền Sách ngẩng mặt nhìn nàng ta, giọng điệu hời hợt : “Nàng ngồi xuống xem, xem xong đi rồi nói chuyện khác".
Vở kịch một khi bắt đầu sẽ không ngừng.
Trên đài, vẫn nội dung đó, hát đi hát lại, không có gì mới. Mạnh Thanh Thanh càng xem càng sốt ruột. Đến màn cuối, Đế vương và Hoàng hậu hạnh phúc cùng nhau, đào hát đóng vai ta chuẩn bị lui vào trong thì đột nhiên lao xuống khán đài.
Người này võ công cực kỳ cao, trước khi mọi người kịp phản ứng lại đã đến bên Cơ Huyền Sách, đại đao được ngụy trang thành đạo cụ kề sát vào cổ của hắn.
Mặt khác đồng bọn cũng đã bao vây tứ phía. Đào hát này đích thị là thích khách.
Mạnh Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, lo lắng kêu lên: “Bệ hạ!”
Những người có mặt đều hướng về nàng.
31
Cơ Huyền sách lại cười nhẹ một tiếng
Đại đao trên cổ hắn đột nhiên xoay lại, đào hát đó xoay sang g.i.ế.c c.h.ế.t đồng bọn, tên đồng bọn ngã xuống mắt còn kinh ngạc.
Một đám thị vệ xông đến hộ vệ cho Mạnh Thanh Thanh.
Cơ Huyền Sách đi đến trước mặt Mạnh Thanh Thanh, nhìn nàng: “Trên mộ những kẻ tính kế Trẫm, cỏ đã mọc vài lượt”
Mạnh Thanh Thanh khó tin: “Người đã sớm biết trước chuyện này sao ?”
Cơ Huyền Sách một lần nữa uể oải ngồi xuống, chống cằm, cũng không buồn nhìn nàng, chỉ nói là : “ Vở kịch còn chưa diễn xong đâu.”
Đám nghệ nhân vội vã ổn định và tiếp tục vở kịch bị gián đoạn do Cơ Huyền Sách viết lại.
Trong vở kịch: “Thần nữ thật” trở thành hoàng hậu, sau lưng cùng Mạnh gia bắt đầu âm mưu chống lại hoàng đế.
Hóa ra ngay từ đầu “nữ thần thật” đã được nhà họ Mạnh lợi dụng, bọn họ mời đoàn kịch giả đến hành động, tạo cho nàng dáng vẻ như thần nữ, đồng thời bày mưu phục kích nhằm tạo cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng, để có thể chiếm được trái tim của tân đế.
Bằng cách này, gia tộc Mạnh có thể thuận tình hợp lý đến đến bên tân hoàng, giữ được sức mạnh tối đa khi ba thành sụp đổ, tạm thời tránh được sự nghi ngờ của tân hoàng.
Khi cục diện chung của đất nước đã được ổn định, họ sẽ bắt đầu hành động, đưa người vào triều đình và bí mật bành trướng quyền lực.
Hóa ra thần nữ giả mới là thật, khi nàng xuất hiện đại hạn rút đi, bốn mùa đều có, sau khi nàng chết, tuyết rơi dày đặc, đông dài vô tận xuân hạ biệt tăm.
Hoàng đế biết hết những chiêu trò nhỏ nhặt của nhà họ Mạnh, thậm chí còn chiều chuộng, dung túng và khen ngợi… Mạnh gia như cá gặp nước, tưởng thời cơ đã chín muồi, họ tìm được một người giống thần nữ quá cố, cải trang thành đào hát, đến gần hoàng đế, chờ cơ hội để ám sát ông ta.
Sau khi ám sát thành công, với tư cách là hoàng hậu, Mạnh Thanh Thanh có thể lợi dụng đứa con hoang trong bụng mình đã được thụ thai với nam nhân khác, hợp tác với Mạnh gia để kiểm soát triều chính, dùng hoàng đế làm con tin, ép buộc hoàng đế ra lệnh cho các đại thần, thậm chí còn thay đổi họ của triều đại.
Họ không ngờ tên đào hát lại phản bội.
32
Cơ Huyền Sách nói: "Trẫm sẽ không coi bất kỳ ai có thể thay thế nàng, nàng vĩnh viễn là duy nhất."
Giọng nói nhỏ đến mức Mạnh Thanh Thanh gần như không nghe được.
Mạnh gia hành thích Hoàng đế, bí mật tạo phản, đều là trọng tội theo luật tru di cửu tộc.
Trên đài hát, thần nữ giả bọt m.á.u văng tung tóe. Hạ màn, Cơ Huyền Sách lạnh lùng hạ lệnh:“ Xét nhà, tru di cửu tộc.”
Các đại thần lĩnh mệnh dẫn người ngựa phóng đi, bao vây Mạnh gia, vở kịch nhất thời bên trong bên ngoài thật giả trùng nhất.
Trên đài, người ta biết được sự thật và xây dựng đền thờ để bày tỏ lòng biết ơn đối với thần nữ.
Dưới đài, cách xa hàng ngàn dặm, người ta đã phái người đi tìm Thương Thần Hoa và xây dựng đền thờ ở nhiều nơi để mọi người hiểu được đức tin chân chính.
Khi vở kịch kết thúc, sắc mặt Mạnh Thanh Thanh tái nhợt.
Nàng cười điên dại: “ Thì ra ngươi biết tất cả, ngươi chỉ ngồi trên một chỗ lạnh lùng quan sát rồi tương kế tựu kế ”
Nàng cười chán rồi, đau khổ mà tự giễu: “Ta còn đắc chí tưởng bản thân lợi hại hơn Phúc Khanh, bây giờ nghĩ đến, ta cùng nàng đều bất quá là quân cờ.”
“Bất quá, chung cuộc ta vẫn tốt hơn so với nàng ta một chút, nàng ta rất thích ngươi, đã bỏ ra quá nhiều, ta cũng thích ngươi, nhưng đến cùng ngươi chỉ để ý đến gia tộc. Trước kia ta không tin, bây giờ ta tin rồi, ngươi xác thật chỉ yêu chính mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-han/6.html.]
Trước kia Cơ Huyền sách tự mãn nói chỉ yêu chính mình, bây giờ hắn lại trầm mặc.
Mạnh Thanh Thanh tiếp tục : “Nàng ta sau khi chết, ngươi liền hối hận sao ? Thật là buồn cười, nàng ta chết, ngươi lại bắt đầu yêu nàng. Nàng ta mất đi chỉ là *tính mệnh, ngươi mất đi lại là ái tình”
*mạng sống
Cơ Huyền Sách không hề bị nàng ta chọc giận, chậm rãi mang chiếc găng tay đen, đột nhiên bóp lấy cổ nàng ta, trong mắt tràn ngập lạnh lùng: “Ngươi tổn hại nàng nhiều như thế hẳn nàng đã sớm c.h.ế.t từ lâu”.
Khi Mạnh Thanh Thanh gần chết, nàng ta không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, khó khăn nói: “Bệ hạ, Người chỉ thích bào chữa cho mình, vậy lỗi đều là của ta phải không?”
Cơ Huyền Sách đáy mắt nham hiểm, khi nàng ta sắp ngạt bỗng buông tay, ném găng tay, đứng dậy rời đi, dáng người cao lớn, cụp mắt xuống, đuôi lông mày hằn lên.
“Không”
Hắn nói: “Ngươi và ta cũng không xứng có kết cục tốt”
33
Toàn bộ người của Mạnh gia đều bị xử trảm, chỉ mỗi Mạnh Thanh Thanh còn sống.
Sống đôi khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nàng bị tước bỏ địa vị, trở thành thường dân, lãnh cung bị niêm phong cho nên không nhốt ở đó mà nàng ta bị giam trực tiếp ở Phong Tề Cung.
Trước kia những phản đồ người nhà Mạnh gia m.ổ b.ụ.n.g ta, còn có tên gian phu cùng nàng cẩu hợp, nhốt cùng một chỗ, không ai biết bên trong phát sinh chuyện gì, đêm ấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng nhưng chẳng một người nào quan tâm.
Qua hôm sau, cung nhân mở cửa, phát hiện hài tử trong bụng mạnh Thanh Thanh bị tên gian phu moi ra, nàng ta xuất huyết rất nhiều gần như chết!
Ngự y viện mất rất nhiều dược liệu quý mới cứu được nàng, nàng không thể chết. Bởi vì còn có hình phạt khủng khiếp đang đợi nàng.
Sau khi nàng ta bình phục, kẻ giám ngục cắt đứt gân tay, gân chân của nàng ta, lột da bụng nàng. Há chẳng phải là dáng vẻ Tiểu Hồ Ly của ta sau khi bị lột da rút gân sao?
Dẫu vậy, nàng ta vẫn chưa chết, lại bị treo cổ, sống không bằng chết.
Đây chính là quả báo Cơ Huyền Sách an bài cho nàng.
Ăn miếng trả miếng.
Mộng cơ vỗ đùi liên tục hoan hô, ta lại có chút hờ hững, quan sát chăm chú: “ Sau khi chết, nàng ta có biến thành linh hồn không?. Đến lúc đó hai ta nhìn nhau thật ngượng ngùng”
Mộng cơ nghiêm mặt, bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết nói: “ Sẽ không”
Nàng nói: “ Trên đời đã sớm không có linh hồn chuyển thế.”
“Bởi vì, lục địa này linh lực đã khô kiệt. Thần tiên biến mất, còn lại Tiên Yêu Ma quỷ, cũng dần dần tiêu vong, chỉ có nhân loại số lượng khổng lồ, còn đang khổ cực chống đỡ lấy.”
“ Âm phủ từ lâu không còn ma giới, không còn cầu Nại Hà , cũng không có canh Mạnh bà, người sau khi c.h.ế.t hồn phách liền tiêu tán. Chỉ có vị thần tự nhiên, dựa vào chấp niệm, mới có thể sau khi c.h.ế.t miễn cưỡng tụ thành linh hồn.”
Hóa ra là vậy, cho nên…
Mộng cơ cùng Tiểu Bạch long, cũng đã mất sớm.
Bọn họ chấp niệm là cái gì ?
Ta chấp niệm là cái gì ?
34
Tất cả mọi người tưởng Mạnh Thanh Thanh không thể tác oai tác quái nữa rồi, ai nghĩ tới, có một ngày, nàng lén trốn ra khỏi cung điện giam cầm.
Ta tưởng nàng muốn lẻn trốn ra khỏi cung.
Không ngờ nàng thừa dịp không ai, tiến vào tẩm cung Cơ Huyền Sách.
Quan tài ta được đặt ở giữa và chưa bao giờ được che đậy, Mạnh Thanh Thanh lúc này trông như ác quỷ với đôi mắt điên cuồng, khập khiễng bên vách quan tài nhìn chằm chặp vào ta, không phải người không phải quỷ, giọng điệu u ám:
“Phúc Khanh, nhìn thấy ta thảm như thế này, ngươi nhất định rất đắc ý”
Nàng nắm lấy tay ta, cười đắc thắng: “Ta từ lâu đã nghi ngờ, m.á.u ngươi có tác dụng thần kỳ nào đó. Khi bọn ta phục kích Cơ Huyền Sách, kế hoạch đầu tiên của Mạnh gia là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, bởi vì hắn chưa c.h.ế.t nên mới hồi lại quy thuận hắn.
Hắn ta đã sống tiếp một cách kỳ tích, là ngươi cứu được hắn. Sau đó ngươi nói dùng bí pháp gia truyền trị thương cho ta, ta luôn thắc mắc đó là bí pháp gì, m.á.u của ngươi chẳng phải là có thể chữa lành bệnh cho mọi người sao?”
Nàng ta cười điên dại, ta tưởng nàng ta định dùng d.a.o cắt vào tay ta, nhưng không, nàng ta dùng miệng trực tiếp cắn vào mạch m.á.u trên cổ tay ta, như thể đang uống m.á.u vậy, trông có chút đáng sợ.
Hiệu quả tốt đến nỗi mắt thường có thể thấy, hành động nàng ta đều trở nên mượt mà hơn rất nhiều.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Tiểu Thải vừa vào cửa, kinh ngạc nhìn thấy cảnh bên trong , trên tay còn xách lấy lễ vật, có thể là muốn lẻn đến bái lạy ta, ta mới nhớ đến, hôm nay là ngày tưởng niệm ta.
Sau khi kịp phản ứng, Tiểu Thải lao tới, liều mạng đẩy Mạnh Thanh Thanh ra, hai người giằng co.
Mạnh Thanh Thanh cười nắc nẻ : “Là nhà ngươi à, lại giả vờ đến đây làm gì? Ngươi đã phản bội Phúc Khanh. Chính ngươi đã trộm chiếc khăn tay mà nàng ta thêu rồi đưa cho ta. Cũng chính ngươi đã nói với ta rằng con cáo nhỏ mà nàng ta yêu quý nhất luôn là trốn ở đâu.”
Mạnh Thanh Thanh cầm lấy kiếm bên cạnh muốn đ.â.m ta tiếp tục lấy máu, Tiểu Thải đứng trước quan tài dùng kiếm đ.â.m xuyên tim nàng ta, sau đó cả hai người đều đổ xuống tấm hoành, làm đổ chân nến, nội điện bắt đầu phát hỏa.
Tiểu Thải thổ huyết, nàng khóc: “Đúng vậy. Ta là một kẻ tham lam, đã phụ lòng hoàng hậu của mình. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc g.i.ế.c nàng. Nàng đã cứu ta, nay ta trả lại mạng sống của mình cho nàng”.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, khói tỏa mù mịt.
Cơ Huyền Sách nghe tin vội đến, lao vào biển lửa bất chấp sự cản trở của người khác, chạy thẳng đến quan tài ta, lần này cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm đưa tay ra ôm lấy ta, cố gắng kéo ta lại, muốn đưa ta ra ngoài.
Nhưng ngay khi những tia lửa quấn quanh gấu quần áo của ta, cơ thể ta vốn dĩ không bị hư hoại trong một năm, đột nhiên hóa thành một làn khói mỏng.
Cơ Huyền Sách cũng không giữ lại được dù chỉ một nắm tro.
Hắn ngây người nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, đôi mắt nhất thời trống rỗng khó tả, như có quá nhiều nỗi buồn muốn bộc phát, rồi lại bị chặn lại trong mắt.
Hóa thành cơn đau và chảy ngược trở lại toàn thân.
Cuối cùng hội tụ trong tim.
Đau lòng như bị d.a.o cắt.
35
Trận hỏa hoạn thiêu rụi hầu như toàn bộ quan tài và vườn hoa trong cung, Tiểu Thải cũng chết, Mạnh Thanh Thanh lợi dụng lúc hỗn loạn bỏ trốn không biết nơi nào.
Cơ Huyền Sách dùng tay không nhặt tro, tìm kiếm từng tấc từng tấc, mặc dù đôi tay đỏ bừng phồng rộp, hắn muốn lấy lại một vài di vật của ta, nhưng không còn gì, tất cả đều tiêu tán và tan biến trong làn khói cuồn cuộn.
Hắn tuyệt vọng quỳ xuống đất, ôm chặt mảnh gỗ quan tài còn sót lại, đôi mắt đỏ ngầu và giọng nói khàn đục : “Phúc Khanh, ngươi thật là nhẫn tâm”
Mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất của tân triều, nhà họ Mạnh, đã bị tiêu diệt, nhưng hoàng đế lại không mấy vui vẻ, nghiện rượu, sao nhãng việc triều chính, càng trở nên tàn ác và thất thường, nạn đói ở nhiều nơi ngày càng nghiêm trọng. Hoàng đế lãng phí tiền bạc và sức lực vào việc xây dựng những cao lâu* để chiêu mộ ẩn sỹ, nhà chiêm tinh, người gọi hồn...
*lầu gác cao
Cơ Huyền Sách không thượng triều, không phê tấu chương, thậm chí không ăn không ngủ, suốt ngày đợi trên lầu các, giữa các lá cờ phấp phới, tay cầm vò rượu say sưa và mơ màng.
“Bệ hạ, quân phiến loạn đã không thể ngăn ngăn chặn được rồi, bệ hạ”, một lão thần không thể chịu được nữa, liền vượt qua đám thị vệ trèo lên trên khuyên gián.
Cơ Huyền Sách bị đánh thức, nặng nề hé mắt, gương mặt lạnh lùng và mệt mỏi, cáu kỉnh vung tay ném vò rượu xuống chân lão thần.
“Bụp”- một tiếng vang.
Lão thần ngăn hắn cùng thị vệ đều dừng lại, yên lặng như tờ.
Cơ Huyền Sách không quan tâm tới quân phiến loạn, hắn nói những lời không liên quan, nụ cười đầy đau khổ:
" Trẫm đã rất lâu không mơ thấy nàng!! ."
Thời gian hắn say càng ngày càng dài, mơ thấy ta lại càng lúc càng ít.
Lão thần quỳ trên mặt đất, buồn bã kêu lên: “Bệ hạ, hơn một năm nay tuyết rơi dày đặc, nạn đói hoành hành, dịch bệnh tràn lan, nổi loạn thường xuyên, trong ngoài triều đình bắt đầu hỗn loạn.
Vi thần biết nếu muốn kiểm soát được tình hình thì nhất định có thể kiểm soát được. Van cầu bệ hạ, bệ hạ hãy ra ngoài nhìn cảnh tượng dân chúng đang than khóc bên ngoài."
Cơ Huyền Sách đứng dậy, thờ ơ nhìn tuyết ngoài tòa nhà, trầm giọng nói không rõ ý tứ:
"Không có lối thoát khỏi sự trừng phạt của thần thánh."