Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồi Linh - Ký Ức Đêm Xuân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:03:47
Lượt xem: 1,528

“Chung Ngôn từng phẫu thuật thẩm mỹ chưa?”

“Sao có thể!” Trần Diệc Nhất lập tức phủ nhận, “Chung Ngôn của chúng tôi là vẻ đẹp tự nhiên, không chỉnh sửa.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Một người đẹp trai tự nhiên cùng khóa với tôi, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào về cậu ấy, chẳng lẽ thời cấp ba tôi đã cắm cúi học đến mức này sao?

Thấy tôi vẫn đang ngẩn ngơ, Trần Diệc Nhất đẩy tôi, cầu khẩn: “Giúp tôi đi, A Lạc.”

Cuối cùng, tôi cũng đồng ý: “Cậu giúp tôi tìm tất cả những người yêu mến cậu ấy, tôi sẽ thử.”

“Những người yêu mến anh ấy...” Trần Diệc Nhất có vẻ không hiểu.

“Cha mẹ, anh em, bạn bè đều được.”

Trần Diệc Nhất suy nghĩ một lúc, rồi hỏi tôi: “Fan hâm mộ thì sao?”

Cậu ta nói Chung Ngôn rất ít giao du với người khác, ngoài thời gian làm nhạc thì hầu như luôn ở một mình, mối quan hệ với cha mẹ cũng không tốt, thậm chí khi ban nhạc diễn ở California cũng không tranh thủ về nhà.

Tình cảm gia đình lạnh nhạt, thậm chí không có bạn bè, cuộc sống của một đại minh tinh khác xa với những gì tôi tưởng tượng.

“Những người hâm mộ đó thực sự yêu mến cậu ấy chứ?”

“Tất nhiên.” Trần Diệc Nhất quả quyết, “Tình yêu của fan dành cho thần tượng là tình yêu trong sáng, tinh khiết và vô điều kiện nhất trên thế giới.”

8

Chúng tôi quyết định sẽ bắt đầu kế hoạch "Hồi Linh" vào buổi hòa nhạc hai ngày nữa, khi tất cả fan hâm mộ sẽ có mặt tại hội trường.

Trước đó, tôi sẽ quay lại trường trung học Lê Hoa, hy vọng có thể tìm được bức ảnh tốt nghiệp bị mất.

Ngôi trường Lê Hoa từng nhộn nhịp ngày nào giờ đã trở thành một ngôi trường bỏ hoang. Tôi không thể nào liên kết ký ức về một ngôi trường đầy tiếng đọc sách với cảnh tượng đổ nát trước mắt. Nhớ lại khi còn đi học, Lê Hoa là một trường nổi tiếng trong thành phố, nhiều phụ huynh chen lấn muốn gửi con vào đây học.

Tôi đẩy cánh cổng sắt cũ kỹ, sau một tiếng kêu cọt kẹt, từ cửa sổ phòng bảo vệ, một cái đầu ló ra.

"Cô tìm ai?"

Tôi co người lại, hơi sợ hãi, không ngờ trường đã đóng cửa mà phòng bảo vệ vẫn còn người ở.

"Tôi từng là học sinh ở đây, muốn vào thăm lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-linh-ky-uc-dem-xuan/chuong-4.html.]

Ông bảo vệ thụt đầu lại, khoác thêm chiếc áo bông rồi bước ra khỏi phòng bảo vệ, đưa tay đóng lại cánh cổng sắt.

"Chẳng có gì đáng xem đâu, về đi."

Tôi hỏi ông: "Sao trường lại trở thành thế này? Không còn học sinh nữa à?"

Ông bảo vệ nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hừ một tiếng, lấy chiếc khóa sắt từ ghế bên cạnh và khóa cổng lại, sau đó không quay đầu lại mà bước vào phòng bảo vệ.

Tuy nhiên, ba năm học ở Lê Hoa không phải là vô ích. Tôi nắm rõ từng chi tiết của ngôi trường này, chẳng hạn như bức tường nào thấp hơn một chút và có thể dễ dàng trèo vào.

9

Tôi thuận lợi trèo tường vào trường. 

Vừa phủi bụi trên quần, tôi vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Dù kiến trúc và cơ sở vật chất của trường không khác gì so với hơn mười năm trước, nhưng cây cối đã c.h.ế.t khô, cỏ dại mọc um tùm, dù không có gió mà không khí vẫn lạnh lẽo buốt giá. Hội trường phía xa bị cháy rụi một nửa, tỏa ra khí lạnh u ám, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôi bước vào một tòa giảng đường, nhìn qua cửa sổ phủ đầy bụi. Bên trong, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, trang sách mở dang dở trên bàn cũng được giữ nguyên.

Như thể tất cả học sinh đã rời đi cùng một lúc và không bao giờ quay lại.

——Trình Lạc, Trình Lạc, Trình Lạc...

Giọng nói c.h.ế.t tiệt đó lại vang lên bên tai.

Tôi hít sâu, quay về hướng phát ra giọng nói và đề nghị: "Đói thì cứ đi ăn trộm lễ vật của người khác, đừng thấy gánh nặng tâm lý."

Thật không hiểu sao, lâu lắm mới về nhà bà một lần mà lại bị một con ma bám theo. Chung Ngôn đã đủ làm tôi đau đầu, giờ lại thêm thứ này, không thấy mà cứ réo rắt bên tai.

Tôi quay đầu lại nhìn vào lớp học, đột nhiên thấy một cái bóng trên cửa sổ.

Chung... Ngôn?

Tôi quay người lại, nhìn vào hành lang dài tăm tối, chẳng có gì cả.

Quay lại nhìn cửa sổ, cái bóng cũng biến mất.

 

Loading...