Hôm Nay Có Rượu Hôm Nay Say - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-05-15 15:18:58
Lượt xem: 3,134
Chu Trường Anh đột nhiên có chút hiểu tại sao bệ hạ lại vui vẻ như vậy.
Có những lời rõ ràng là ngoài miệng.
Nhưng có người, lại hiểu ý trong lời nói.
Người đời đều nói, nữ đế độc đoán, trị quốc có phương pháp.
Nhưng chỉ có Chu Trường Anh biết, chính hai người họ cùng nhau cai trị, mới có được thời thái bình thịnh thế này.
Họ có cùng hoài bão, cũng đều lo cho bách tính thiên hạ.
Họ... đều là những người cực kỳ tốt.
Chu Trường Anh nghĩ, liệu họ có yêu nhau không?
Nàng đã từng thấy bệ hạ giật mình tỉnh giấc, lớn tiếng gọi tên Nguyên đại nhân.
Nguyên đại nhân đứng bên cạnh bệ hạ, như muốn ôm lấy bệ hạ nhưng cuối cùng lại bất lực buông thõng tay xuống.
Nàng cũng đã từng thấy bệ hạ ngầm tìm kiếm phương sĩ, tìm kiếm phương pháp hồi hồn nhưng đều vô ích.
Nàng rõ ràng nhớ rằng, bệ hạ vốn không tin thần Phật.
Có một lần sau đó, bệ hạ say rượu, dựa vào bàn đá, má ửng hồng, ngủ say.
Chu Trường Anh trốn sau gốc cây.
Nàng thấy người đàn ông như tiên tử ấy nhẹ nhàng phủi những cánh hoa bay trên mặt bệ hạ.
Sau đó, hắn cúi xuống, ánh mắt lưu luyến, hôn lên đôi môi nàng.
Nụ hôn ấy, vừa kiềm chế vừa ẩn nhẫn.
Cảnh tượng đó cũng khắc sâu trong lòng Chu Trường Anh nhiều năm.
Họ ở bên nhau hai năm, cùng uống rượu, cùng trò chuyện, cùng thức đêm nhưng chưa từng nói với nhau một chữ "yêu."
Không phải vì không yêu, mà là vì họ không thể.
Họ vừa là thầy vừa là bạn, có thể làm tri kỷ của nhau, cũng có thể cùng nhau cai trị.
Chỉ có điều, không thể cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này.
Cho đến một ngày.
Nguyên đại nhân vốn không thể ra khỏi lãnh cung, bỗng nhiên có thể đi lại tự do.
Họ hẹn nhau, tối hôm đó sẽ cùng nhau lên lầu thành ngắm pháo hoa.
Bệ hạ trang điểm lộng lẫy, mặt hoa đào nhìn Nguyên đại nhân, đôi mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Họ đứng cạnh nhau, nhìn muôn nhà đèn hoả sáng rực bên ngoài, cũng nói rất nhiều.
"Nguyên Kinh Ngọc, ngươi xem, đây có phải là thời thái bình thịnh thế mà ngươi hằng mong ước không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-21.html.]
Ánh mắt bệ hạ sáng ngời.
Người đàn ông bên cạnh nàng cười, gật đầu.
Họ đứng rất lâu.
Giọng nam trầm thấp đó cuối cùng cũng nói ra câu——
"Thiện Thiện, ta thích nàng."
Cũng chính lúc đó, sợi dây đỏ trên cổ tay hắn biến mất.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Quốc sư nước Đại Lương ấy, dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên cô nương trong lòng.
Lần này, bóng dáng của hắn hoàn toàn chìm vào màn đêm dài.
Trường Anh nhìn cảnh người đông như kiến dưới lầu thành, cũng nhìn bóng dáng bệ hạ đứng im không nhúc nhích, khóc không thành tiếng.
Từ đó về sau, cứ đến ngày đó hằng năm, bệ hạ đều lên đài quan sát sao ngồi suốt đêm.
"Trường Anh, lũ giặc già c.h.ế.t tiệt đó đáng c.h.ế.t lắm, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ g.i.ế.c sạch bọn chúng.
"Trường Anh, tên tướng họ Tạ ở thành Hoàn Nam kia để mắt đến ngươi rồi, ngươi có muốn gả không?"
"Trường Anh, hắn đã nói, ta không được khóc, khóc sẽ không gặp được hắn nữa, hừ, toàn là lừa đảo."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
...
"Trường Anh."
"Ta nhớ hắn quá."
Bệ hạ ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, khẽ thở dài.
Chu Trường Anh hoàn hồn, giật mình nhận ra mình đã sớm nước mắt lưng tròng.
Chỉ là, người trên ghế mây, không biết từ lúc nào lại ngủ say.
"Bệ hạ?"
Lần này, Úy Trì Thiện nắm chặt sợi dây đỏ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ừm.
Hóa ra Nguyên Kinh Ngọc không lừa nàng.
Người kia mặc một thân áo xanh, mày thanh mắt sáng, đôi môi khẽ cong lên.
Hắn đứng trong gió tuyết, như thể cũng đã đợi nàng nhiều năm.
(Hết)