Hôm Nay Có Rượu Hôm Nay Say - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-15 14:59:40
Lượt xem: 1,432
Nâng mắt lên, ta liếc thấy mái tóc của Nguyên Kinh Ngọc.
Bài đồng d.a.o dân gian kia, rõ ràng là hát "Áo xanh tóc đen."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sao bây giờ lại biến thành tóc trắng?
Con người Nguyên Kinh Ngọc này, toàn thân đều là bí ẩn.
Nghe thấy hai chữ "Nam sủng", hắn có vẻ hơi bất lực.
"Mối quan hệ của ta với hoàng đế Đại Lương, không giống như lời đồn bên ngoài."
"Bị nhốt trong lãnh cung, cũng có nguyên do."
"Nhưng mà..."
Nguyên Kinh Ngọc chú ý đến vết thương trên chân ta.
"Do tên cẩu hoàng đế kia tạo nên à?"
Ta không nói gì.
Hắn cúi xuống, xem xét vết thương của ta, thản nhiên nói: "Người ta từ xưa vẫn nói hoàng đế bạc tình, ta thấy, đúng là có vài phần đạo lý."
Sau đó, Nguyên Kinh Ngọc nhìn ta.
"Là ta cứu nàng."
"Khi nàng ngồi đó tự nói tự cười, nàng luôn cau mày, trông có vẻ có chuyện gì chưa xong."
"Hoàng hậu nhỏ."
Trong lúc vạt áo tung bay, Nguyên Kinh Ngọc khẽ thở dài.
"Nàng hãy nghĩ cho kỹ. Nếu thật sự muốn c.h.ế.t thì dưới chiếu cỏ có giấu một con d.a.o găm."
"Chỉ là, nếu nàng c.h.ế.t thật thì những chuyện chưa xong kia, có lẽ sẽ mãi mãi treo ở đó, không còn ai hỏi đến."
"Nhưng nếu nàng muốn sống, để hoàn thành những chuyện đó--"
Ánh mắt hắn như có ánh sáng, tiếp tục nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-5.html.]
"Trong lỗ tường có thuốc trị thương."
"Lần này, dù nàng chọn thế nào, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa."
Cuối ngày hôm đó, ta vẫn chọn thuốc trị thương.
Lời của Nguyên Kinh Ngọc đã đánh thức ta.
Ta còn rất nhiều "chuyện chưa xong."
Nếu ta c.h.ế.t thật thì nhà họ Úy Trì sẽ lặng lẽ chìm trong lời nguyền rủa là thông địch phản quốc.
Trong thánh chỉ hôm nay, Tống Thầm chỉ miễn tội cho ta.
Hắn muốn ta tận mắt nhìn thấy nỗi thống khổ của nhà họ Úy Trì, để ta chỉ có thể đứng ngoài cuộc, đau khổ sống hết cuộc đời.
Ta không chịu.
Ta nghiến răng, từng bước đi về phía lỗ tường mà Nguyên Kinh Ngọc nói, đưa tay vào trong.
Hắn nhìn ta lấy ra lọ sứ nhỏ, rồi khi ta cởi giày lụa, hắn lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Bột trắng phủ lên đầu ngón chân đầy máu, ta đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố chấp không chịu dời mắt.
Cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào thuốc trị thương hòa tan vào m.á.u thịt của mình.
Ta phải nhớ, nỗi đau đớn tột cùng này của hôm nay.
Ta nằm trên mép giường nôn khan một lúc lâu, rồi khó khăn nở một nụ cười.
"Cảm ơn ngươi, Nguyên Kinh Ngọc."
Hắn khẽ nhướng mày.
"Đừng cảm ơn ta."
"Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn người để lại những thứ thuốc này."
Hắn đột nhiên cười tươi: "Hoàng hậu nhỏ."
"Sao ta lại thấy, khi nàng cười thì đẹp hơn khi khóc nhiều."