Hôm Nay Đế Hậu Đã Ngủ Cùng Chưa? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:50:16
Lượt xem: 932
Khi ta gả cho Tiêu Khải Quang, ta không dám mong hắn làm Hoàng đế, hắn làm Hoàng đế rồi, ta cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ phụ ta.
Giờ đây, ta và Tiêu Khải Quang đã đi đến bước đường này, không c.h.ế.t không thôi, hắn lại hỏi ta có hối hận vì đã không gả cho Tiêu Nhược Du hay không.
Tiêu Khải Quang bệnh nặng bảy ngày, thêm bảy ngày nữa là sinh thần của hắn, cũng là ngày c.h.ế.t của hắn.
Sáng ngày thứ tám, bệnh của Tiêu Khải Quang có chút khởi sắc, đang lâm triều bỗng nhiên hắn nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngự y nói là trúng độc.
"Độc là ta hạ." Ta đang ở Khôn Ninh cung thay quần áo cho con ta, tự mình kiểm tra hành lý, Tú Nhi đợi ở ngoài cửa, chuẩn bị đưa Thái tử ra khỏi cung lánh nạn, tiện thể học thêm chút ngoại ngữ.
Ta đội cho Thái tử một chiếc mũ tròn nhỏ, nói: "Mẫu hậu làm tất cả vì con."
Nó dường như hiểu mà như không hiểu, hỏi ta: "Phụ hoàng đâu?"
"Quên phụ hoàng của con đi, mẫu hậu của con thuộc kiểu nuôi con một mình mà phu quân đã thăng rồi đấy", ta véo má nó, nói, "Lượn đi."
Thái tử vừa đi, Tiêu Nhược Du lập tức từ phía sau ta sáp tới, ôm eo ta, mới mấy ngày mà lớp vỏ bọc bên ngoài cũng vứt hết, lộ nguyên hình rồi.
Trước đây mọi người đều là hoàng tử, thân phận cao quý ngang hàng, hắn mãi là bát ca tốt của Tiêu Khải Quang, nhưng khi Tiêu Khải Quang làm Hoàng đế, người liền thay đổi, Tiêu Nhược Du bao nhiêu năm giả ngu giả ngốc, hắn chờ chính là ngày hôm nay.
Bây giờ ai có thể sánh bằng hắn, nắm trong tay trọng binh.
Đấy, người ta ai rồi cũng thay đổi.
Ta khéo léo gỡ tay hắn ra, nói: "Chàng vội cái gì, chờ qua lúc này, Tiêu Khải Quang còn chưa c.h.ế.t hẳn đâu."
Ta đi xem thử Tiêu Khải Quang c.h.ế.t hẳn chưa.
Trên long sàng, Tiêu Khải Quang thoi thóp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy sự suy tàn, đúng chuẩn sắp xuống lỗ rồi.
Tiêu Nhược Du cười hả hê nhìn hắn.
Ta nói: "Vở kịch phải diễn cho trọn, trước mắt đừng công bố việc Tiêu Khải Quang trúng độc, cứ để hắn làm bia ngắm thêm mấy ngày nữa."
Tiêu Nhược Du nói: "Đương nhiên rồi, ta đi chuẩn bị."
Hắn ra ngoài, ta nán lại, nhìn kỹ Tiêu Khải Quang một hồi, hôn lên trán hắn lần cuối, ta cũng muốn hỏi hắn, có hối hận vì đã cưới ta không.
Nhưng hình như ta không còn cơ hội nữa rồi.
Sáng ngày thứ mười lăm, Tiêu Khải Quang tỉnh dậy, cố gắng chống đỡ để tham dự đại yến, ai cũng nhìn ra hắn đã bệnh tình nguy kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hom-nay-de-hau-da-ngu-cung-chua/chuong-7.html.]
Ta ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi trên cao nhìn xuống mọi người, tổ chức sinh thần.
Ta nâng ly chúc hắn: "Cung chúc Hoàng thượng thiên thu đỉnh thịnh, vạn thọ vô cương."
Sắc mặt hắn tái nhợt, đã biết kết cục, nên không thèm liếc ta một cái.
Vậy thì ta không khách sáo nữa.
Ta ném cái ly xuống.
Nhạc lễ và ca vũ lập tức dừng lại, đao quang kiếm ảnh như nước lũ tràn vào xung quanh, bao vây bên trong và bên ngoài đại điện kín mít.
Một số đại thần không hiểu chuyện thì kinh hãi vô cùng, bảy vị vương gia đứng đầu là Hiền vương bức cung đoạt vị chẳng tốn chút sức nào.
Tiếp theo, chính là vấn đề xử lý Tiêu Khải Quang, Hiền vương vẫn nhớ mối thù của Hiền vương phi, lập tức muốn rút đao g.i.ế.c Tiêu Khải Quang.
Ta nói: "Thất ca bớt giận. Ở đây tất cả đều là loạn thần tặc tử, hay là để Tiêu Khải Quang viết chiếu thư thoái vị trước?"
Hiền vương lại càng nhớ tới cái đêm thần kỳ đó, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn ta.
Ta nói: "Chỉ là, ngôi vị này, nên truyền cho ai đây?"
Bảy vị vương gia nhìn nhau, mắt bắt đầu sáng rực, sáu người còn lại vừa sợ binh quyền do cữu cữu của thê tử của lão Thất giao cho, vừa không cam lòng.
Tình hình rơi vào bế tắc.
Hiền vương ra vẻ ta đây, chính trực nói: "Ngôi vị này danh chính ngôn thuận nên truyền cho..."
"Truyền cho Thái tử." Một giọng nói đột ngột xen vào, mọi người quay đầu lại, Tiêu Nhược Du mặc giáp trụ, đeo đao bước vào điện, giọng nói như chuông lớn, từng chữ từng chữ nói: "Tiêu Khải Quang bạo ngược vô đạo, các vị hoàng huynh đều thấy rõ, không cần ta phải nói nhiều, hôm nay hôn quân đã bị trừ, nên để trữ quân kế vị, ta nghĩ các vị hoàng huynh không có ý kiến gì chứ?"
Hiền vương bước lên trước, khinh miệt nói: "Bát đệ, ngươi không ngoan ngoãn quay về biên cương, ở đây làm loạn cái gì?"
"Thất ca, vẫn coi ta là kẻ ngốc sao?" Tiêu Nhược Du gí đao vào cổ hắn, "Vậy ta làm thế này, huynh có thể nghe lời ta nói chưa?"
Hiền vương run lên, cổ lập tức xuất hiện một vết máu.
Đám công tử bột chốn phồn hoa nào đã từng trải qua đao thật kiếm thật, lập tức không dám manh động, nói: "Ngươi ngươi ngươi..." Sáu người còn lại mặt mày tái mét, cùng chung số phận với Hiền vương.
"Ve sầu thoát xác, chim sẻ rình sau", Tiêu Nhược Du cười lạnh, "Xin lỗi rồi, Thất ca."
Hắn vung tay lên, lập tức có thêm nhiều binh sĩ ùa vào, quyền kiểm soát trong đại điện ngay lập tức chuyển sang tay Tiêu Nhược Du.
Đến lượt ta ra sân rồi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta bước xuống khỏi ngai vàng, vái chào Tiêu Nhược Du, nói: "Đa tạ Bát vương gia trừ gian phù chính, chỉ là Thái tử còn nhỏ tuổi, sau khi đăng cơ, ta là mẫu hậu nó xin thay nó khẩn cầu, cung thỉnh Bát vương gia vất vả thêm vài năm, nhiếp chính thay nó."