Hôm Nay Sát Thủ Cũng Muốn Chế.t - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-26 10:32:40
Lượt xem: 640
"Đại nương, sao lại là bà?!" Ta kêu lên, "Tiểu Mãn đâu?"
"À, Tiểu Mãn thấy áo cô nương tặng không vừa, nên đem đến tiệm may ở thôn Thập Lý sửa, tối nay sẽ không về." Tống đại nương cười híp mắt, "Đây này, nàng ấy đã chuẩn bị sẵn món ăn, bảo ta hâm nóng rồi mang tới."
Lưu! Tiểu! Mãn!
Ngươi có biết mình đã bỏ lỡ gì không!
"Thơm quá." Sở Tử Diệp ngửi.
"Tất nhiên, tay nghề của Tiểu Mãn, ai cũng khen." Tống đại nương đi tới, đặt nồi thịt viên hầm trước mặt Sở Tử Diệp, ta chợt nhớ ra điều gì, hét--
"Đợi đã!"
Muộn rồi, khi nồi đất chạm vào bàn, phát ra tiếng vỡ.
A Thanh như báo săn ẩn nấp đã lâu, lao ra, đ.â.m vào Sở Tử Diệp.
Khoảnh khắc như ánh sáng của tia chớp, như khoảng cách 0.01 giây giữa người chạy thứ nhất và thứ hai--
Nhưng trong 0.01 giây đó, ta có hàng nghìn suy nghĩ.
Xong rồi.
Sở Tử Diệp sẽ c.h.ế.t sao.
Ta đã làm ra chuyện tốt gì.
Sở Tử Diệp đối xử với ta rất tốt.
Cuối cùng ta lại giết hắn ta.
Ta xin lỗi hắn.
Mặc dù chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, ta vẫn xin lỗi.
Nhưng cho dù là nhân vật trong tiểu thuyết, hắn vẫn là nhân vật trong tiểu thuyết đối xử tốt với ta.
Lòng ta vẫn còn đang do dự, nhưng cơ thể đã hành động, trong khoảnh khắc, ta lao tới, chắn trước Sở Tử Diệp.
Đao đ.â.m vào ta.
A Thanh kinh ngạc, không hiểu ta đang làm gì.
Sở Tử Diệp cũng kinh ngạc, không hiểu ta đang làm gì.
Chính ta cũng không hiểu mình đang làm gì, là một người bệnh mang chứng sợ máu, trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu ta là--
Vì sao ngươi phải chắn đao! Ngươi quên mình là sát thủ siêu cấp mạnh sao! Ngươi có thể ném A Thanh ra mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hom-nay-sat-thu-cung-muon-chet/chuong-6.html.]
Trong lúc hối hận, ta ngã về phía sau............
Và Sở Tử Diệp đỡ lấy ta.
"Tiểu Sương!Tiểu Sương!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn ôm ta vào lòng, gọi tên ta.
Khuôn mặt gần sát thật đẹp, mày kiếm, mắt sáng, màu cau lại lo lắng, không biết vì sao, ta vô thức đưa tay, muốn chạm vào đôi lông mày đang cau chặt đó.
"Ngài không chết, tốt quá rồi."
Nói xong câu này, ta chưa chạm vào tay Sở Tử Diệp đã ngất đi.
"Tiểu Sương!!!"
.....
Ta không chết.
Không chỉ không chết, thực ra cũng không bị thương nặng.
A Thanh thấy ta chắn đao, vào phút cuối cố gắng rút đao về, mặc dù lực quán tính không thu lại được hoàn toàn, đao chỉ đ.â.m nhẹ vào chút chút.
Vì vậy ta phản ứng lớn như vậy chỉ là vì sợ máu...
Tỉnh lại, ta nằm trong phòng lớn nhất vương phủ, mùi hương nhẹ nhàng, ta quay đầu, thấy Sở Tử Diệp ngồi bên giường, tay tựa lên thành giường, đã ngủ.
Ta chạm vào hắn, hắn tỉnh dậy.
"Tại sao cứu ta?"
Hắn nhìn ta chăm chú, Sở Tử Diệp có đôi mắt đẹp, đen tựahồ nước dưới ánh trăng, lúc này, ta cảm giác mình như muốn chìm vào hồ nước đó.
"Có gì phải tại sao..." Ta im lặng hồi lâu, không biết giải thích thế nào với hành động tự chuốc lấy phiền phức của mình. Cuối cùng, ta nhanh trí nghĩ ra câu trả lời.
"Vì ta là đội trưởng đội bảo vệ vương phủ mà!"
Một câu trả lời đầy trách nhiệm, ai có thể không cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp của ta chứ.
Sở Tử Diệp im lặng một lúc, rồi gọi người: "Đến giờ ăn rồi, gọi Liễu cô nương chuẩn bị."
Rất lâu sau này, ta mới biết suy nghĩ của Sở Tử Diệp khi thấy ta chắn đao cho hắn.
Theo hắn, ta là cô nương mồ côi xuất thân từ giang hồ, từ nhỏ đã không ai yêu thương, không được giáo dục đúng cách, tự nhiên đi lạc đường, trở thành sát thủ, hoàng hậu trả mười nghìn lượng bạc, mua ta làm việc, đến vương phủ ám sát.
Nhưng ta chưa mất lương tâm, mãi không hạ thủ, quyết định trước tiên ẩn nấp trong vương phủ, nhưng càng lâu, người trong phủ càng tốt với ta, ta càng cảm động, lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lúc này, hoàng hậu gây áp lực lớn hơn, còn cử sát thủ mới, buộc ta phải nhanh chóng ám sát, ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị ép buộc tham gia kế hoạch, nhưng vào phút cuối, ta quyết định chọn con đường đúng đắn, lấy việc chắn đao cứu mình.
Đó là lời giải thích hợp lý cho hành động ngu xuẩn của ta trong mắt Sở Tử Diệp.
Nếu biết hắn nghĩ như vậy, ta chắc chắn sẽ bị suy nghĩ bay xa của hắn làm choáng váng.