Hôn Nhầm Người, Ta Vô Tình Vớ Được Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-09 13:08:34
Lượt xem: 105
Ta đeo nó lên tay Hoắc Tinh Liêm đang ôm mình, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ta đưa cái này cho ngươi, đừng khóc nữa được không?"
Ta không biết hắn ta rời đi lúc nào.
Lúc ta tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn ta nữa.
Nhìn căn phòng trống rỗng, dường như vẫn còn sót lại hơi thở của Hoắc Tinh Liêm, ta không khỏi có chút bàng hoàng.
Bởi vì ta đột nhiên nhận ra, lần chia tay này, có thể ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa.
Ta chạy đi tìm cha ta, ông ấy nói với ta: "Văn Lan, con và nó đã không còn là người cùng một thế giới nữa rồi."
"Nó không buông bỏ được, nhưng con có thể."
"Buông bỏ đi, Văn Lan."
...
Ta biết mình không buông bỏ được.
Sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện, triều đình Đông Ly đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Trần Việt, Thượng thư hộ bộ, ngày càng hô mưa gọi gió trên triều đình.
Còn có mấy vị quan viên khác cũng thăng quan tiến chức, con đường quan trường rộng mở.
Họ có một điểm chung, đều là người của Nhị hoàng tử.
Ta nghe cha ta nói, Thái tử bị ngã ngựa lúc đi săn b.ắ.n mùa xuân, bệnh tình mãi không khỏi.
Thêm vào đó mấy năm trước lại liên tiếp phạm lỗi, Hoàng thượng đã có ý phế Thái tử.
Còn cha ta và Hoắc gia trước kia đều ra sức bảo vệ Thái tử.
Chuyện của Hoắc gia đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho rất nhiều người, ta nói với cha ta: "Hay là chúng ta rời khỏi kinh thành đi."
"Nơi này là nơi ăn thịt người..."
Cha ta nhìn ta thật lâu, không nói gì.
Văn gia dần dần không còn nổi bật ở Đông Ly nữa.
Tinh Lan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hon-nham-nguoi-ta-vo-tinh-vo-duoc-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-6.html.]
Cha ta không còn sắc bén như trước kia nữa, ông ấy trở nên không tranh giành, không đoạt lợi.
Rảnh rỗi thì cùng bạn bè ra bờ sông câu cá, lên trà lâu uống trà.
Đôi khi ta thấy ông ấy không giống như Văn thừa tướng đức cao vọng trọng, mà giống như một lão già bình thường hay gặp ở đầu đường cuối ngõ.
Đối với sự thay đổi của ông ấy, ta rất vui mừng.
Sau đó ta cũng học theo ông ấy, thu liễm tính cách ngang ngược, không còn chạy lung tung nữa, ngày thường rảnh rỗi thì thích ở lì trong sân của mình.
Cũng chẳng làm gì cả, chỉ thích ngủ.
Mấy năm đầu còn tốt, về sau khi ngủ thường xuyên nằm mơ.
Ta đã không chỉ một lần mơ thấy Hoắc Tinh Liêm.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, ta liền không ngủ lại được, thường ngồi bên giường cho đến nửa đêm.
Sau khi Hoắc Tinh Liêm rời đi, cuộc sống của ta bỗng chốc mất đi niềm vui, ta ngày càng ít nói.
Mùa xuân năm thứ tư sau khi Hoắc Tinh Liêm rời đi.
Cha ta rốt cục cũng dâng tấu chương từ quan cho lão Hoàng đế.
Gần như không có gì phải bàn cãi, trên triều đình không có ai ngăn cản.
À đúng rồi, mùa đông năm ngoái, Đông cung đã đổi chủ.
Vị Thái tử kia vận khí không tốt, không chống đỡ nổi, đã c.h.ế.t yểu.
Trước khi rời khỏi kinh thành, đám tỷ muội tốt của ta đến nhà tiễn ta.
Bọn họ ngày thường ở nhà đều có nhiều quy củ, chỉ có ở chỗ ta là tự tại nhất, có người mang theo mấy vò rượu hoa đào, chúng ta ngồi trong đình uống hết chén này đến chén khác.
Lúc hoàng hôn buông xuống, đám người hầu của các nhà đến đưa tiểu thư nhà mình về.
Ta liếc mắt nhìn nữ tử áo hồng ở góc kia, cười nói: "Bọn họ đều đã đi rồi, sao ngươi còn chưa đi?"
Nàng ta là Tống Tình Nhi, à chính là muội muội của Tống Vân, vị Thiếu khanh Đại lý Tự kia.
Ta nhớ là quan hệ của ta và nàng ta không tốt lắm, trước kia còn học chung ở thư viện thì thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cho nên hôm nay nhìn thấy nàng ta đến, ta có chút kinh ngạc.
Tống Tình Nhi liếc nhìn ta một cái, không nói gì, ngửa đầu uống cạn chén rượu hoa đào trước mặt.