Hôn Nhân - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-24 01:25:11
Lượt xem: 2,165
Thái tử nhìn bàn cờ của chúng ta, giọng điệu có chút hâm mộ: "Vẫn là Cửu đệ tự tại, một ván cờ chơi mất một canh giờ."
"Kỳ nghệ của Vương phi không kém ta là bao, ván cờ này đã chơi đến hai canh giờ rồi." Triệu Hoài Cẩn giả vờ như không hiểu ý tứ của Thái tử, ngây thơ hỏi: "Hoàng huynh có cao kiến gì để giải vây cho ta không?"
Thái tử xua tay, cười khổ nói: "Ta không có tâm trạng nhàn nhã như đệ."
"Đệ qua đây, ta có chuyện muốn nói." Thái tử ra hiệu cho Triệu Hoài Cẩn qua chỗ khác nói chuyện.
"Nhưng mà, ván cờ này..." Triệu Hoài Cẩn lộ vẻ mặt khó xử, dáng vẻ không nỡ rời đi, "Hay là nói ở đây đi, Vương phi không phải người ngoài."
Thái tử nhíu mày, liếc nhìn ta một cái, thấy ta không có ý định rời đi, hắn ta chỉ có thể ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây ta thấy sức khỏe của đệ ngày càng tốt hơn, cho nên..."
"Đều là nhờ Vương phi chăm sóc tốt." Triệu Hoài Cẩn nói tiếp nửa câu của Thái tử, thuận miệng khen ta.
Ta đương nhiên hiểu ý của hắn, liền cười nói: "Vương gia quá khen rồi, thiếp chỉ là làm tròn bổn phận của mình thôi."
Lông mày Thái tử nhíu lại càng chặt hơn, "Mạc Bắc đã tuyết rơi liên tục mười ngày, e rằng sẽ xảy ra tuyết lở. Cửu đệ, đây là chuyện lớn, giao người khác ta không yên tâm, hay là đệ đi một chuyến đi."
Triệu Hoài Cẩn chỉ vào quân cờ ta vừa mới đi, "Nương tử, ta muốn đi lại."
Vừa nói, hắn liền cầm một quân cờ lên đi.
Ta đánh vào tay hắn, "Vương gia, đánh cờ làm gì có chuyện đi lại, mau đặt xuống đi."
"Chỉ một nước thôi." Hắn nói.
"Một nước cũng không được." Ta nói.
"Được rồi được rồi, nghe nương tử đấy." Hắn bất đắc dĩ đặt quân cờ xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi Thái tử: "Vừa rồi Hoàng huynh nói gì vậy?"
Thái tử đứng bật dậy, tức giận nói: "Ngươi nhìn lại bản thân mình xem. Trước đây thân thể yếu nhược, đương nhiên phải dưỡng bệnh, nhưng hiện tại thân thể đã khỏe hơn một chút, ngươi lại vẫn không chịu tu dưỡng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hon-nhan/chuong-11.html.]
"Người ngoài đều nói ngươi cưới được Vương phi tốt, khiến cho thân thể ngươi dần dần khỏe mạnh, theo ta thấy, ngươi nên bỏ Vương phi đi là vừa."
"Cửu đệ, sắc đẹp làm mất nước nhà, hồng nhan họa thủy!"
Ta nhướng mày, chẳng lẽ trong mắt người ngoài, ta là kẻ dùng sắc đẹp để hại Triệu Hoài Cẩn?
Góc độ này thật mới lạ, ta chưa từng nghe bao giờ.
Ta không có cảm giác gì, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại trầm mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu như Hoàng huynh không còn chuyện gì nữa thì mời về cho, thân thể ta không được tốt, không tiễn."
"Ngươi!" Thái tử như thể nhịn đủ rồi, tức giận chỉ tay vào hắn, sau đó lại chỉ tay vào ta, "Ngươi là cái đồ nữ nhân ngu ngốc!"
Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên lật bàn cờ, lạnh lùng nói: "Người đâu, tiễn khách!"
Thái tử đại khái chưa từng thấy Triệu Hoài Cẩn nổi giận bao giờ, thật sự bị dọa cho sững sờ.
Sau khi Thái tử rời đi, Triệu Hoài Cẩn im lặng ngồi đó, trong tay nắm một quân cờ, rất lâu sau cũng không nói lời nào.
Nhưng khắp người hắn toát ra vẻ lạnh lùng mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Ta thận trọng gọi hắn: "Vương gia?"
"Ừm." Hắn thu lại khí thế lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn ta, "Đều là những lời vô căn cứ, nương tử đừng để tâm."
Ta không để tâm, nhưng phản ứng vừa rồi của hắn, khiến ta không thể lường trước được.
Vì Thái tử nói ta ngu ngốc, cho nên hắn mới tức giận sao?
Ta có chút bất ngờ, không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tuy nhiên, ngay lúc nãy, cảm giác mơ hồ ban đầu của ta, lại càng thêm rõ ràng hơn.