Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-06-24 01:18:47
Lượt xem: 2,575

Lúc ta quay lại, hắn đã cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một lớp áo mỏng đang chăm chú nhìn thước vải.

 

Dáng người hắn rất đẹp, tuy gầy nhưng nhìn không yếu ớt, rất thẳng tắp oai hùng.

 

Ta thu hồi ánh mắt, bắt đầu đo kích cỡ cho hắn.

 

"Vương gia đang nghĩ gì vậy?" Ta dừng lại hỏi hắn.

 

"Mùa thu đến rồi sao?" Giọng điệu của hắn có chút ngậm ngùi.

 

Ta nhón chân lên đo vai cho hắn, thuận miệng trả lời: "Ừm. Tết Trung thu còn chưa đến, ban đêm đã cảm nhận được mùi vị se lạnh rồi."

 

Hắn ừ một tiếng, "Không trách được ban đêm lại cảm thấy lạnh."

 

"Lạnh sao?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Hay là thêm chăn cho ngài nhé?"

 

Hắn lắc đầu.

 

"Chăn đã rất dày rồi, thêm nữa sẽ nặng nề khó chịu." Hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nói, "Thôi bỏ đi."

 

Ta nhìn lướt qua giường của hắn, mấy ngày trước ta ngủ, cũng không cảm thấy chăn mỏng, có lẽ do thân thể hắn kém, cho nên cảm nhận khác với ta.

 

"Vấn đề gì cũng phải giải quyết, nếu như không muốn đắp dày, vậy thêm một lớp nệm được không?" Ta hỏi hắn.

 

Ta vòng tay qua eo hắn, đang cúi người xuống nhìn con số, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của hắn, tim ta đập lỡ một nhịp.

 

Hắn đang mỉm cười nhìn ta.

 

Ta cảm thấy nụ cười của hắn, hình như có ẩn ý gì đó, liền lùi về phía sau vài bước.

 

Hắn dường như không nhận ra phản ứng của ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Y phục của nương tử mấy ngày nữa mới làm xong?"

 

Là ta tưởng bậy rồi. Ta đáp: "Ba ngày được không?"

 

Hắn mỉm cười gật đầu, "Được."

 

"Vậy ta trở về đây, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Ta bưng thước vải đi ra ngoài, hắn tiễn ta ra đến ngoài cửa, ánh trăng sáng trong như tấm lưới bạc rải xuống, rất đẹp.

 

Hắn cùng ta đi ra ngoài.

 

"Bên ngoài lạnh."

 

"Không sao, ta tiễn nàng trở về sân rồi quay lại ngay, sẽ không bị ốm đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hon-nhan/chuong-9.html.]

 

Bước chân của hắn không nhanh, đoạn đường chỉ mười mấy bước chân, chúng ta lại mất gấp ba lần thời gian so với ngày thường, đợi ta đến nơi, lại không yên tâm để hắn một mình trở về, lại phải tiễn hắn.

 

Lúc trở về, ta bỗng nhiên cười.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Cảm thấy việc hai người lần lượt tiễn nhau như vậy, có chút trẻ con, mà ta, thế mà phải đến bây giờ mới nhận ra.

 

Y phục làm xong, Triệu Hoài Cẩn liền mặc vào.

 

"Hôm nay có vẻ hơi nóng, có muốn thay bộ mỏng hơn một chút không?"

 

"Ta sợ lạnh, độ dày này vừa vặn." Hắn vuốt vuốt vạt áo, rất hài lòng đứng trước gương, "Nương tử thật khéo tay."

 

Ta nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

 

"Sao vậy?" Hắn khẽ cúi người xuống, để ánh mắt song song với ta, "Thân thể không thoải mái sao?"

 

Ta lắc đầu, rót trà cho hắn, nhân tiện chuyển sang chuyện khác.

 

"Ta nghe nói Thánh thượng gặp được một vị phương sĩ, có thể xem bói toán mệnh, còn luyện được tiên đan?"

 

"Ừm. Họ Mã. Tự xưng là khách đến từ ngoài biển xa xôi, bản lĩnh cao cường thế nào ta cũng chưa được tận mắt nhìn thấy." Hắn thuận miệng đáp.

 

Ta cảm thấy những kẻ như phương sĩ, có chút huyền bí.

 

Thánh thượng năm nay mới bốn mươi sáu tuổi, đã bắt đầu tu tiên tu đạo rồi sao?

 

Ngày Tết Trung thu, Triệu Hoài Cẩn vẫn mặc bộ y phục mà ta may.

 

Chúng ta vào cung trước, Thái tử không có ở đó, Thánh thượng đang được Tấn Vương và Mã đạo trưởng bầu bạn nói chuyện.

 

Tấn Vương là người rất nghi ngờ, nói chuyện với hắn phải nói vòng vo.

 

"Mã đạo trưởng là do Tấn Vương giới thiệu sao?" Trên đường trở về, ta nhíu mày nói, "Vậy thì hắn làm quá lộ liễu rồi."

 

Không kiêng nể Thái tử sao?

 

Chuyện này, Tấn Vương làm không được cao tay cho lắm.

 

Ta vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại rất hứng thú.

 

"Sao lại nói vậy?"

 

Loading...