Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-12 16:10:57
Lượt xem: 13
Khi đẩy cửa ra Chương Ngũ khó có được một lần làm lơ Quý Hành Tung, đầu tiên là đi tới trước mặt Chương Dạng, ánh mắt mang theo sự khẩn trương vô cùng: "Bị thương chỗ nào vậy?"
Chương Dạng lôi kéo tay anh ý bảo anh ngồi xuống:"Không có việc gì, chỉ bị treo chân một chút mà thôi."
Chương Ngũ không có bởi vì những lời cô nói này mà giãn mày, lúc trước anh đã từng chúng kiến sự "rầm rộ" khi Chương Dạng bị treo chân rồi, nói nữa, người chị gái song sinh này của anh kiều khí yếu ớt như thế nào lại không phải là anh không biết.
"Có phải là vẫn còn đau hay không?" Chương Ngũ hỏi.
Tuy nói có khả năng Quý Hành Tung đã biết cô rất sợ đau nhưng Chương Dạng căng chặt gương mặt nhỏ giả vờ như chẳng làm sao cả:"Vẫn ổn, em đừng có lo lắng quá."
Chương Ngũ không mấy tin tưởng, nhưng rõ ràng hiện giờ Chương Dạng không muốn nhiều lời lắm nên anh đành phải thôi, sau đó quay sang hỏi một vấn đề khác: "Sao lại bị thương? Em nghe người ta nói chị bị người khác đẩy ngã?"
Nghe nhầm đồn bậy chính là như vậy đó.
Chương Dạng nói đơn giản hai câu.
Nhưng lời cô còn chưa kịp nói xong hết thì sắc mặt Chương Ngũ đã vô cùng khó coi.
Từ trước tới nay anh lười phải giao tiếp với người cả nhà dì, nhiều lắm thì khi nhà họ tới Bắc Kinh anh sẽ đưa đón vài lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-107.html.]
Vốn dĩ chỉ là thân thích không thân thuộc cũng chẳng có liên quan gì tới nhau, nhưng hiện giờ sau khi nhìn thấy dáng vẻ Chương Dạng bị thương thì một trận lửa giận xông từ trong n.g.ự.c anh ra, có dập như thế nào cũng không dập được.
"Bà ta đâu rồi?" Sắc mặt Chương Ngũ trầm như muốn tích ra nước.
Nga
Chương Dạng lắc lắc đầu, cô cũng không biết.
Khi đó cô đã đau tới trắng mặt thì lấy đâu ra thời gian đi quản nhiều như vậy chứ?
Chương Ngũ nhíu chặt mày lại: "Em đi tìm bà ta."
"Được rồi, đừng có lăn lộn nữa, em có biết bà ta ở đâu không mà đòi đi tìm?" Chương Dạng bình tĩnh nói.
"Vậy cũng không thể cứ bỏ qua đơn giản như vậy được."
Chương Dạng vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì đột nhiên lỗ tai ngứa ngứa, ý thức được lời này không phải do đứa em trai tiện nghi của cô nói ra.
Thế mà là Quý Hành Tung.
Sợ là nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mà Chương Ngũ không muốn cãi cọ với Quý Hành Tung, anh gật gật đầu phụ họa: "Không sai, không thể cứ cho qua như vậy được. Coi thường nhà họ Chương chúng ta không có người à? Còn đi tới tận đơn vị của chị để động tay động chân!?"