Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỒNG NHAN CỐ - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:41:59
Lượt xem: 3,838

Trước kia ta xem Tiêu Vô Mịch là phu quân, đã trao nhầm biết bao tâm tư và quyến luyến của người thiếu nữ, nhưng vì không buông bỏ được cái gọi là dáng vẻ quý nữ, nên bị mang tiếng “giả tạo”.

 

Giờ ta mới hiểu, hạnh phúc là điều mình phải tự mình nắm lấy.

 

Ánh mắt Tiêu Vô Tầm nhìn ta sáng rực, dường như đang chờ câu trả lời của ta, ta không chịu được ánh mắt đó, quyết định không làm người “không hiểu phong tình” nữa, mỉm cười: “E rằng ta sẽ nhớ chàng.”

 

Ta cảm nhận rõ ràng cơ thể của Tiêu Vô Tầm áp sát lưng ta cứng đờ lại, im lặng một lúc, hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nói khàn khàn và mơ hồ chứa đầy dục vọng: “Ta đi tắm.”

 

Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn lại ta một cái, ta không biết lúc này mình trông như thế nào, tóm lại hắn mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy eo ta: “Nếu không nỡ, vậy thì đi với bổn Vương.”

 

6.

 

Chỉ khi vui vẻ, Tiêu Vô Tầm mới xứng đáng với những lời đồn đại về hắn.

 

Nước hồ cởi bỏ tấm mặt nạ lạnh lùng và trang nghiêm của Tiêu Vương điện hạ, hắn như một con thú săn mồi, thô ráp và điên cuồng.

 

Ta như một con thuyền trôi nổi trên mặt nước, cần hắn chống đỡ, hắn muốn gì được nấy trên người ta, con thuyền cuồng nhiệt khuấy động trên đỉnh sóng.

 

Hắn nói: “Nam nhi, ta là người thô lỗ, xin nàng tha thứ.”

 

Cứ thế mà suốt đêm, chúng ta vui đùa từ trong nước đến trên giường, quấn quýt không ngừng nghỉ.

 

Đến khi nghe thấy tiếng gà gáy, ta vừa run rẩy vừa cầu xin, hắn mới dùng chăn bông bọc chặt ta lại, ôm ta ngủ.

 

Ta chắc hẳn đã ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh dậy thì thấy Tiêu Vô Tầm đang múc cháo bên bàn.

 

Ngửi thấy mùi thơm ta liền biết đó là gì, hắn vội nói: “Nghe nói nàng đã nấu cháo đợi ta, mà ta lại lỡ mất thời gian, để tỏ lòng xin lỗi, ta đặc biệt xuống bếp nấu cháo nấm băm thịt cho nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-nhan-co/chuong-08.html.]

 

Hắn cười tủm tỉm đi đến, ta trừng mắt nhìn hắn: “Khắp người ta đều đau.”

 

Hắn ôm eo ta bế lên ghế: “Ta đút nàng.”

 

Tiêu Vô Tầm nói sẽ ở bên cạnh ta, và hắn không nuốt lời.

 

Hắn đã rất dụng tâm, đầu tiên là đưa ta đi thăm hỏi các quan lại và phu nhân của Ba Phiên, giới thiệu ta với những quý phụ nhân đó.

 

Đó vừa là sự công nhận đối với ta, vừa là cách hắn công khai việc mình đã có thê tử ở Bắc Cương.

 

Hắn đích thân đến võ trường chỉ dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung, sau đó lại dẫn ta đi dạo quanh chợ của Ba Phiên, bất cứ thứ gì ta nhìn thêm một cái, hắn đều mua về.

 

Đêm đến, khi chúng ta dựa vào nhau ở trong màn trướng, Tiêu Vô Tầm nói với ta: “Nam Nhi, phu quân của nàng từ nhỏ đã không được sủng ái như những Hoàng tử khác, công trạng và tiền thưởng đều phải tự mình kiếm lấy, nàng theo ta sẽ có chút thiệt thòi, nhưng chỉ cần nàng mở miệng, chỉ cần không phải là muốn hái sao hái trăng, ta sẽ tìm mọi cách mang đến cho nàng."

 

Mặc dù Tiêu Vô Tầm đang nói những lời âu yếm, nhưng trong lòng ta lại không thoải mái.

 

Khi rời Kinh Thành, ta đã nói với Cửu Hoàng tử rằng Yên Vương có chiến công hiển hách, là Hoàng tử đầu tiên được phong Vương, điều đó không sai, nghe có vẻ không thể chê vào đâu được.

 

Nhưng sự thật thì đúng như lời Tiêu Vô Tầm nói, hắn không được sủng ái, không có mẫu tộc mạnh mẽ để dựa vào, công trạng và địa vị đều phải tự mình chiến đấu để giành lấy.

 

Nói cho hay là được phong Vương, nói khó nghe là đã cắt đứt con đường tranh ngôi của hắn.

 

Thời gian Tiêu Vô Tầm ở bên ta không dài, Bắc đại doanh có quân tình khẩn cấp đến, hắn đã đi ngay trong đêm.

 

Nhờ có sự chỉ dạy của hắn, kỹ năng cưỡi ngựa và b.ắ.n cung của ta càng trở nên điêu luyện, giúp ta có thể dành cả ngày ở võ trường.

 

Loading...