Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:00:17
Lượt xem: 725
Thậm chí ta cũng đã nói trước mặt Triệu Dục, nhưng mấy hôm trước Lý Mộc đến phủ tìm hắn ta, giờ hắn ta cũng rất có thể đang ở Lý phủ.
Vậy thì thật khó hiểu.
Suy nghĩ lại bay về ngày hôm đó, lời thì thầm nghe được trong lúc hốt hoảng.
Ý tưởng trong miệng Văn cô nương có thể giúp Triệu Dục.
Vậy Triệu Dục muốn làm gì?
15
"Tướng quân có trong này không?"
Ta xách hộp đồ ăn, gã sai vặt quy củ hành lễ, đáp lại một tiếng vâng.
Hắn ta xoay người, khẽ gõ cửa ba cái, cúi đầu khom lưng: “Tướng quân, phu nhân đến rồi."
"Vào đi."
Là giọng của Triệu Dục. Gã sai vặt đẩy cửa ra, ta gật đầu với hắn ta, vừa bước vào trong đã thấy người kia đang cười híp mắt nhìn về phía này, hắn ta đặt thẻ tre xuống, đứng dậy đi về phía này: “Tìm ta à?"
"Thay Ninh lão phu nhân tạ lỗi." Ta cúi đầu, né người qua, đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở nắp ra, giọng điệu ôn hòa: “Ngươi không trách phạt nhiều, có phải vì bận tâm đến ta?"
Một đôi bàn tay to lớn từ bên cạnh thò qua lấy bát canh, giọng vẫn ung dung: "Việc bà ta làm, sao ngươi phải xin lỗi thay... Canh này trông ngon đấy. Ta nếm thử xem." Triệu Dục thổi một hơi.
Mắt thấy hắn ta sắp ăn, lòng ta hoảng hốt, vội vàng lùi lại một bước, đúng lúc đụng đổ bát canh đậu đỏ trong tay Triệu Dục xuống đất.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Không sao chứ?" Triệu Dục đỡ lấy ta, không quan tâm đến nước canh dưới đất, cau mày: “Có bị bỏng không?"
"Không sao."
Ta xua tay.
Triệu Dục dị ứng với đậu đỏ, trước đây chỉ vì vô ý ăn nhầm một miếng trong bữa tiệc mà suýt ngất đi.
Ta hoàn hồn, nhìn mớ hỗn độn dưới đất, suy nghĩ hồi lâu, sau đó vẫn ánh mắt phức tạp mà mở miệng: "Ngươi không ăn được đậu đỏ."
Cũng không đến mức dùng mạng mình để dọa ta, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-10.html.]
Triệu Dục nghe xong rõ ràng ngẩn người ra.
Hắn ta hoàn hồn, sau đó nhìn ta với vẻ khó tin: “Ngươi muốn hại ta?"
Rồi làm ra vẻ như bị kẻ thay lòng phụ bạc, che ngực, nước mắt lưng tròng: “Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta, sau đó thừa kế tài sản của ta phải không?"
Ta làm đổ bát của hắn ta, hắn ta hẳn phải biết ta sẽ không hại hắn ta.
Ta đưa tay lên trán.
Đúng là diễn sâu
"Nghĩ gì vậy." Ta có chút bất lực, lại không khỏi tự chế giễu suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ trước đó của mình.
"Bát này không phải cho ngươi, bát chè hoa quế bên cạnh mới là của ngươi." Ta nói, sau đó thở dài: “Ta sẽ bảo nha hoàn dọn dẹp, ngươi nghỉ ngơi đi."
Triệu Dục vẫn làm ra vẻ ấm ức, đáp lại một tiếng được.
Đợi sau khi ta rời đi, trong thư phòng lại yên tĩnh trở lại. Vẻ mặt Triệu Dục trở nên lạnh nhạt, lấy khăn tay ra cẩn thận lau làn da vừa bị dính nước canh, chỉ mới tiếp xúc một chút như vậy thôi mà đã bắt đầu đỏ lên và ngứa ngáy rồi.
Hắn ta thong thả ngồi xuống ghế lại, nhìn bức thư bị đè dưới thẻ tre, ánh mắt u ám. Nét chữ trên thư thanh tú tuấn tú, mạnh mẽ có lực. Ký tên là Lý Mộc.
16
"Tháng thêm thành năm, âm luật điều dương. Mây bay thành mưa, sương kết thành tuyết..."
Ta cười xoa đầu Tiểu Thiên, khen ngợi: "Giỏi quá, đã có thể đọc trôi chảy rồi."
Tiểu Thiên xấu hổ cúi đầu, gương mặt bầu bĩnh ửng hồng, nó lật giở tiếp cuốn Thiên Tự Văn, học tập càng chăm chú hơn.
Tiểu hài tử luôn đầy nhiệt huyết như vậy.
Ta vui mừng nhìn nó. Một lúc sau, ta chuyển tầm mắt sang bên cạnh, nhìn Văn Văn cũng đang đặt cuốn Thiên Tự Văn trước mặt, nhưng thậm chí còn chưa mở ra. Nàng ấy cười ngây ngô, hai tay chống cằm, như một bông hoa hướng dương.
Ta lập tức cau mày: “Văn Văn, ngươi còn chưa học được bằng Tiểu Thiên, cười cái gì."
Đột nhiên bị kéo ra khỏi mơ màng, Văn Văn sợ tới mức nhảy dựng lên, chạm phải ánh mắt của ta, lại vội vàng ngồi xuống, há miệng run rẩy mở sách ra, đọc nhanh như gió.
Ta bóp bóp nhân trung, thở dài một hơi, ánh mắt bình thản: “Cầm ngược rồi."