Hồng Trần Như Mộng, Người Tỉnh Mộng Tan - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:33:24
Lượt xem: 199
Những ngày như thế trôi qua được hai tháng.
Đột nhiên có một người xuất hiện trong biệt viện của ta.
Đôi mắt đẹp kia mang theo ánh nhìn hổ thẹn, đứng dưới cây lê không nói một lời.
Ta hận Thái tử, cũng hận hắn.
Ta lập tức rút trâm cài trên đầu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Cây trâm rất nhọn, là ta lén lút mài trong biệt viện.
Ta nghe thấy tiếng trâm đ.â.m vào thịt, nhưng đột nhiên lại thấy tim đau nhói.
Ta là Thiệu Hoa Công chúa nổi danh nhất Bắc Yến, nhưng lại chỉ là Chiêu Chiêu của một người.
Hắn đưa tay che mắt ta, giọng nói có chút run rẩy: "Chiêu Chiêu, đừng khóc."
Có giọt nước trượt vào cổ áo, ta mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.
Giống hệt như nhiều năm trước, khi ta thổ lộ tâm sự với Sở Hành Chu.
Hắn nhẹ nhàng ôm ta, không ngừng nói xin lỗi.
Hắn nói vốn dĩ là cầu thân cho bản thân, chỉ là Thái tử và hắn đấu đá đã lâu, không muốn để hắn có được sự trợ giúp từ Bắc Yến, nên mới dùng thủ đoạn để cướp lấy ta.
Hắn không phải chưa từng đấu tranh, chỉ là vô ích.
Hắn tự an ủi mình, ta tốt như vậy, Thái tử nhất định sẽ đối xử tốt với ta.
Cho đến khi trải qua nhiều yến tiệc vẫn không thấy ta, hắn mới biết ta đã bị Thái tử giam trong biệt viện.
Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không nỡ.
Vòng tay hắn ấm áp như vậy.
Hai năm bầu bạn, bảy năm tương tư, ta đã sinh tình sâu đậm với Sở Hành Chu.
Như chiếc bao tay lông thỏ hắn tặng khi ra đi, đã đồng hành cùng ta nhiều năm rất nhiều năm rồi
Sau ngày đó, Sở Hành Chu thường đến tìm ta.
Ta không biết hắn làm thế nào để tránh được sự canh gác của Thái tử, nhưng ta cũng không muốn nghĩ đến.
Hôm nay hắn mang đến một cây kẹo đường hình người.
Kẹo đường hình người mặc y phục màu hồng, búi tóc theo kiểu Bắc Yến quốc, trông giống hệt ta thuở nhỏ.
Ta vẫn không để ý đến hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-tran-nhu-mong-nguoi-tinh-mong-tan/phan-5.html.]
Hắn cũng không giận, cười nói chuyện với kẹo đường hình người.
"Chiêu Chiêu, hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
"Chiêu Chiêu, hôm nay có ai bắt nạt nàng không?"
"Chiêu Chiêu..."
Ta chợt như quay về chín năm trước.
Khi đó mẫu thân ta vừa mới qua đời không lâu, phụ hoàng ta thì luôn tránh mặt không gặp ta.
Chỉ có Sở Hành Chu.
Ta thích đồ ngọt, hắn lập tức cố ý đi mua kẹo đường hình người để dỗ dành ta.
Lúc đó trời nóng vô cùng, hắn lại không dám quá công khai, chỉ có thể gói kẹo đường hình người trong giấy dầu, nhét vào trong tay áo.
Đến Phượng Dương điện, kẹo đường hình người đã tan chảy thành một cụ đường lộn xộn màu sắc sặc sỡ, dính nhớp nháp trên giấy.
Trên mặt hắn lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, nhưng ta lại cảm thấy cây kẹo đường hình người đó ngọt hơn bất cứ lúc nào.
Lúc này hắn ở bên cạnh ta, lặp đi lặp lại gọi ta là Chiêu Chiêu.
Trong lòng ta như có thứ gì đó, đột nhiên nảy mầm.
Ta ngẩng mắt lên, đối diện với ánh mắt rực cháy của hắn.
6.
Sau đó Sở Hành Chu không thường đến nữa.
Nhưng chỉ cần hắn đến, chưa bao giờ quên mang theo những thứ ta thích.
Ta không còn vô tư thích hắn như thuở nhỏ nữa, mỗi khi hắn đến, ta chẳng bao giờ vui vẻ với hắn.
Nhưng khi hắn không đến, ta lại không ngừng lo lắng cho hắn.
Giống như hôm nay, Sở Hành Chu đã ba tháng chưa đến, ta chỉ thấy trong lòng đứng ngồi không yên.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Đêm có một trận mưa, ta ngủ rất không yên. Đột nhiên có tiếng đập cửa sổ, khiến ta giật mình nắm chặt con d.a.o găm dưới gối.
Người đến nhanh chóng cất tiếng kêu, là Sở Hành Chu.
Lòng ta tạm yên, nhưng khi gọi hắn lần nữa, lại không có động tĩnh gì.
Ta bước chân trần xuống giường, thắp sáng nến lên, ánh mắt chạm phải một mảng đỏ tươi.
Ta chưa từng thấy một người chảy nhiều m.á.u như vậy, nhất thời hoảng loạn tay chân, suýt nữa làm đổ nến.
Sở Hành Chu nhíu chặt mày, ta không thể di chuyển hắn, chỉ đành để hắn dựa vào tường, từng chút từng chút cởi bỏ y phục đẫm m.á.u trên người hắn.