Hợp đồng chạng vạng - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:00:28
Lượt xem: 289
2
Trần Gia Ngọc đánh giá tôi như thế này: “Một tên cuồng khống chế.”
Tuy rằng trên danh nghĩa cô ta là vợ tôi, nhưng sự thật chỉ là đối tác.
Dã tâm điên cuồng bành trướng của Kiều Linh, không chỉ xâm chiếm không gian sinh tồn của tôi, mà còn uy h.i.ế.p đến doanh nghiệp nhà Trần Gia Ngọc.
Biện pháp tốt nhất là liên thủ với tôi.
Cho đến ngày đó, Trần Gia Ngọc tới tìm tôi: “Mau đưa Ôn Tuệ rời đi, Kiều Linh sắp hành động rồi. Không tìm được cơ hội chỗ chúng ta, anh đoán xem bà ta sẽ làm gì?”
Vấn đề này không muốn nghĩ cũng phải nghĩ. Cổ họng tôi xiết muốn chết, chậm chạp nói không ra tiếng “Được”.
Trần Gia Ngọc ngồi trên sô pha gác chân, nhàn nhã lịch sự ngắm nghía móng tay mới làm của mình. Chỉ có ngón giữa, cô ta không trang trí gì cả.
Trần Gia Ngọc cười nói: “Anh biết khẩu vị của tôi mà, Ôn Tuệ là cô gái mong manh dễ vỡ, tôi rất thích.”
Tôi lập tức hạ quyết tâm tiễn Ôn Tuệ rời đi. Ai cũng có thể, chỉ có Trần Gia Ngọc là không được, cô ta chính là người điên, còn xằng bậy hơn cả tôi. Đó là quyết định mà tôi không hối hận nhất trong đời.
Sau khi rời khỏi tôi, Ôn Tuệ đã gặp người tốt nhất. Mặc dù rất ghen tị, nhưng tôi không thể không thừa nhận, cô ấy sống tốt hơn so với lúc ở bên cạnh tôi.
Tôi lén gặp Chu Thiếu Kỳ một lần. Anh ta ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn có vẻ không sợ trời không sợ đất.
Tôi nói: “Ôn Tuệ ở bên cạnh tôi, chưa từng có ngày tốt lành nào, anh đừng bắt nạt cô ấy.”
Anh ta phun một vòng khói về phía tôi: “Anh đừng quan tâm. Anh cách xa cô ấy một chút, cô ấy có thể sống tốt.”
Tôi cũng rất ghét phải nhìn thấy anh ta, nói xong nên nói liền chuẩn bị để cho anh ta đi. Nhưng thư ký vội vàng chạy tới, thì thầm bên tai tôi: “Công ty kiến trúc của Kiều Linh...”
Chu Thiếu Kỳ tai thính, anh ta bước nhanh tới, túm lấy cổ áo thư ký của tôi, hỏi: “Công ty xây dựng nào?”
Thư ký luống cuống tay chân nhìn về phía tôi.
Tôi không để ý đến chất vấn của anh ta, kêu bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài.
Bây giờ còn không phải là lúc để Chu Thiếu Kỳ xen vào.
Nếu như... Nếu như, gặp phải tình huống xấu nhất, Chu Thiếu Kỳ chính là lá bài cuối cùng của tôi.
3
Chuyện này, ngay cả Trần Gia Ngọc cũng không biết.
Tôi rất khó tin tưởng, nếu như không có tôi ở giữa kiềm chế, Trần Gia Ngọc có thể sẽ về phe Kiều Linh. Trên thế giới này, tôi chỉ tin tưởng Ôn Tuệ.
Đề phòng, tôi đã lập di chúc và sắp xếp cổ phần một cách rõ ràng. Đương nhiên, tôi hy vọng vĩnh viễn cũng không dùng đến thứ này. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Kiều Linh hơi chó cùng rứt giậu, tìm người đi vòng quanh.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, pha cho mình một ly cà phê. Loại cà phê này rất đắng, mỗi lần Ôn Tuệ nếm thử, đều nhăn mặt, hỏi tôi tại sao phải uống loại thuốc Đông y này.
Nghĩ đến cô ấy, tôi không nhịn được bật cười, bưng cà phê lên chậm rãi thưởng thức. Vẫn đắng.
Thân thể đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, tôi cảm giác được vị ngọt trong cuống họng. Tôi nhấn chuông cửa cấp cứu, nhưng thật lâu không có ai đến. Không biết Kiều Linh làm như thế nào, nhưng hiển nhiên bà ta đã thực hiện được.
Tôi chậm rãi ghé vào bàn làm việc, quay đầu nhìn bên cạnh máy tính của mình, nơi đó có một tấm ảnh. Bé gái và tên nhóc mập đứng cạnh nhau, tay cầm một con búp bê to.
Trong thoáng chốc, tôi nghe được cô ấy đang hỏi: “Kiều Khai Dương, anh biến thành người anh không muốn sao?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy. Xin lỗi đã làm em thất vọng.
Ngoại truyện - Chu Thiếu Kỳ
1
Yêu Ôn Tuệ như thế nào, là một vấn đề không cần suy nghĩ.
Chu Thiếu Kỳ tôi sống hơn hai mươi năm, trời sinh đã là một chuyên gia yêu đương. Tôi nghĩ vậy. Nhưng mà Ôn Tuệ không cảm thấy như thế.
Mỗi ngày cô ấy đều nói với tôi: “Chu Thiếu Kỳ, anh là đồ ngốc sao, tôi chưa từng thấy người nào ngu ngốc như anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hop-dong-chang-vang/10-end.html.]
Sau khi tất cả mọi chuyện không hay kết thúc, Ôn Tuệ mang theo tôi, đi một chuyến đến Hội Chữ thập đỏ. Cô ấy đã quyên góp phần lớn cổ phần trên danh nghĩa của mình.
Trần Gia Ngọc tức giận muốn chết, chạy tới chỉ vào trán cô ấy tức giận mắng: “Tôi khổ sở tính kế lâu như vậy, cô cho rằng tôi làm không công sao? Nếu không vì 30% của cô, tôi đã sớm liên thủ với Kiều Linh rồi.”
Ôn Tuệ sờ trán cười cười, đưa cho cô ta một tờ giấy. Trên đó giấy trắng mực đen viết là chuyển nhượng 10% cổ phần cho Trần Gia Ngọc.
Sắc mặt Trần Gia Ngọc hòa hoãn rất nhiều, khịt mũi một tiếng.
Những thứ này cũng đủ cô ta hô phong hoán vũ rồi với sản nghiệp của tại nhà họ Kiều, cũng không uổng công lo lắng bấy lâu.
Ôn Tuệ hỏi tôi: “Bây giờ anh muốn làm gì?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Hay là mở một cửa hàng đi, tôi làm ông chủ, cô làm bà chủ... Đau đau!”
Cô ấy đưa tay đánh tôi một cái, trông có hơi tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô ấy nói: “Bây giờ anh nên đi học, nên thi đại học thì thi đại học, nên học thế nào thì học thế ấy.”
Tôi trợn tròn mắt. Chu Thiếu Kỳ tôi, từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở đã không đi học, bởi vì não của tôi không tốt lắm, căn bản học không được.
2
Ôn Tuệ cười khẩy lấy thư tình tôi viết cho cô ấy ra. Bức thư tình này là tác phẩm đắc ý của tôi, bên trong trích dẫn kinh điển, thể hiện tối đa trình độ văn hóa của tôi. Cô ấy hỏi: “Học chữ thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Nghe tin tức...”
Trên thư tình có nhiều vòng tròn, toàn là lời chú thích cô ấy ghi lại cho tôi.
Ôn Tuệ cười: “Học sinh tiểu học cũng không sai chính tả nhiều bằng anh cả.”
Tôi vẫn mạnh miệng như cũ: “Tôi đã làm việc nhiều năm rồi, đề bút quên chữ không được sao?”
Nói là nói như vậy, tôi vẫn lén lút tìm hiểu kỳ thi tốt nghiệp trung học của người lớn.
Tôi mất mặt không sao, không thể để cô ấy cùng tôi mất mặt.
Năm tốt nghiệp, tôi lưu loát viết trong lời cảm ơn luận văn của mình: “Nhờ có vợ tôi, Ôn Tuệ, tôi mới trở thành một người có văn hóa, một người có tố chất, một người có niềm vui cao nhã...”
Nghe nói bài cảm ơn này sau đó bị bôi bôi sửa sửa, trở thành khuôn mẫu của các đàn em.
Tôi vẫn mở một cửa hàng. Ôn Tuệ không tới làm bà chủ, cô ấy vẫn đang làm công việc thiết kế mình thích.
Mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, tôi đều chào cô ấy: “Hi, người đẹp, trông em quen lắm, có muốn tới ăn bát mì không?”
Cô ấy cười ngồi xuống: “Được, một bát mì với trứng chiên, bên trên phải dùng sốt cà chua vẽ khuôn mặt tươi cười.”
“Được được!”
(--END--)
-----
THÁI TỬ GIA QUẢNG ĐÔNG LÀ ĐẦU BẾP, KHÔNG PHẢI PHẬT TỬ. [FULL]
Nguồn: Zhihu
Tác giả: 古早味四季春
Raw: Thanh Tiếu Quân
Edit: Nhuquynh Le
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Beta Nhân Trí
Tôi bị bắt cóc.
Tên bắt cóc nói: "Bảo tên bạn trai là Thái tử gia Quảng Đông của cô mang một trăm triệu đến đây chuộc cô về!"
Tôi nghĩ đến tên bạn trai Thẩm Kính kia, mỗi lần đi khách sạn còn phải tranh thủ cuỗm về hộp khăn giấy, đi học nấu ăn còn tiện tay cầm về gà thừa, bèn lắc đầu:
"Mấy người nhầm rồi? Tên bạn trai Thẩm Kính nghèo rách mồng tơi của tôi, sao có thể là Thái tử gia Quảng Đông được?”
Nhưng sau đó, Thẩm Kính thật sự bỏ ra một trăm triệu chuộc tôi về.
Trên đường về nhà, vẻ mặt hắn đầy đau lòng: "Em tin được không, cái chỗ rách nát tối tàn như vậy mà dám thu của anh mười tệ tiền giữ xe?"
Đọc full tại Monkeyd