Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hứa Thanh Thanh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:48:31
Lượt xem: 4,077

1

Ta tên là Hứa Thanh Thanh, kinh doanh một cửa hàng thịt ở thị trấn. Gia đình ta ba đời đều làm nghề mổ heo.

Lúc nhỏ, bởi vì ta là nữ nhi, nên cha mẹ muốn ta đọc sách biết chữ, tương lai tìm một nhà chồng tốt. Sau đó sinh một đứa con trai, kế thừa gia nghiệp, gi/3t mổ heo tiếp nối cửa hàng thịt.

Không ngờ, một trận bệnh nặng ập đến khiến cha ta, một người đàn ông rắn rỏi, được mệnh danh là người mổ heo mạnh nhất Thanh Khê trấn gục ngã.

Mẹ ta cũng vì vậy mà sinh bệnh, không thể làm gì được nữa.

Sau khi lo liệu xong đám tang cho cha ta, số tiền ít ỏi còn lại trong nhà chỉ đủ để duy trì cuộc sống trong nửa năm.

Vì vậy, người đã  được học suốt năm năm như ta chỉ có thể tiếp nhận con d.a.o mổ heo của cha, năm mười ba tuổi trở thành một nữ đồ tể.

Gen của cha ta tốt, vì vậy, năm mười ba tuổi ta đã cao bảy thước, mặc bộ đồ ngắn gọn sạch sẽ nhanh nhẹn, tay cầm một con d.a.o mổ heo bằng sắt đen, múa một đường như nhạn tử hồi phi*.

* Nhạn tử hồi phi: Hình ảnh chim én bay lượn, thể hiện sự nhanh nhẹn, linh hoạt, uyển chuyển.

Hàng xóm nhìn thấy ta như không thể tin được.

"Hứa nương tử tuy sinh ra cao lớn, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, sao có thể gi/3t được heo?"

“Chi bằng Hứa nương tử gả đến nhà ta làm thiếp đi, nửa đời sau ta sẽ lo cho cả nàng và nhạc mẫu.

"Ây da... tiểu nha đầu này gi/3t heo, chắc chỉ muốn thu hút mọi người đến xem, giúp nàng sớm tìm được mối tốt để gả.”

Những lời bàn tán xung quanh, ta đều không để ý, chỉ một lòng nhìn con heo trước mắt bị trói kêu la inh ỏi.

Từ nhỏ đến lớn, ta nhìn cha ta gi/3t heo, tuy chưa làm nhưng đã in sâu vào trí nhớ.

Dưới con mắt của mọi người, ta đâ/m một nhát d/ao vào cổ con heo, má/u tươi lập tức chảy ào ào vào chậu gỗ lớn.

Nhìn thấy m.á.u chảy hết, con heo không kêu nữa, ta thuận thế rạ/ch cổ con heo, dùng da/o ch/ặt xương ch/ặt toàn bộ đầu heo xuống.

Cảnh tượng trước mắt này khiến những người nói lời cay nghiệt đều ngậm miệng lại.

"Nàng ấy thật sự biết gi/3t heo!"

"Tuổi còn nhỏ, lại hung tàn như vậy, sau này ai dám cưới ngươi nữa chứ!"

"Ta không cần ngươi làm thiếp nữa, không cần ngươi làm thiếp nữa..."

Ngày hôm đó, ta chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ đã nhanh chóng xử lý xong con heo.

Cũng rất nhanh đã bán hết.

Ta một lần thành danh, trở thành nữ đồ tể duy nhất trong vòng tám mươi dặm.

Tiền kiếm được, ngoài việc đủ nuôi sống bản thân, ta còn có thể mua thuốc chữa bệnh cho mẹ.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Vào ta năm mười lăm đã đến tuổi cập kê, mẹ không muốn ta cả đời phải làm nghề m/ổ heo.

Tìm được nhà Lý Tú Tài đã định sẵn hôn ước từ bé với ta, ép ta khiêng nửa con heo đến cửa nhà hắn, muốn Lý Tú Tài thực hiện hôn ước.

Nhưng cha mẹ Lý Tú Tài lại chê bai ta là đồ tể, sống c.h.ế.t không đồng ý, nói nếu con trai họ nhất định phải cưới ta, bọn họ sẽ đi treo cổ t/ự t/ử.

Ta nghĩ ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, bèn giơ tay xé bỏ hôn thư.

"Thôi, thôi, sau này ta làm đồ tể của ta, ngươi làm chức quan của ngươi. Chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Sau đó, ta lại khiêng thịt heo về.

Mẹ ta cứ tưởng ta sẽ rất đau lòng, kỳ thật, ta không đau lòng chút nào.

"May mà khiêng về rồi, còn tưởng lỗ mất nửa con heo đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hua-thanh-thanh/chuong-1.html.]

Đó là nửa con heo đó!

 2

Cứ như vậy, ta làm nghề m/ổ heo suốt mười năm.

Nhìn thấy ta đã hai mươi ba tuổi, mẹ ta ngày ngày ở nhà cằn nhằn than trách.

“Khi mẹ bằng tuổi con thì đã yên bề gia thất rồi!”

"Mẹ và cha chỉ có một nữ nhi là con, con nhẫn tâm để Hứa gia ta tuyệt tự tuyệt tôn sao?”

"Nếu con không thành thân, khi mẹ ch/3t, làm sao có mặt mũi gặp cha con dưới suối vàng?"

Mẹ ta ngày ngày than trách, đến mức làm đầu ta ong ong.

Vì vậy, ta đã nhượng bộ: "Được rồi, vậy mẹ chọn rồi đưa con xem, được thì con sẽ gả không thì đành thôi.

Mẹ ta nghe được lời này, eo không còn đau, chân không còn mỏi, đi nhanh đến độ phát ra tiếng gió.

Bà tìm một bà mối, ngày ngày đi xem mắt ở cả trong thành ngoài thôn.

Nhưng tìm một thời gian, cũng không có người nào thích hợp.

Không phải là nhân phẩm gia cảnh quá kém, thì chính là chê bai ta làm nghề m/ổ heo, nếu muốn thành hôn thì sau này không cho phép ta gi/3t heo nữa.

Lại có người vừa nghe mẹ ta nói muốn kén rể liền đuổi bà ra ngoài.

Ở đây, trừ khi sống không nổi nữa, nếu không sẽ không có ai chấp nhận làm con rể nhà này.

Ngày hôm đó, trong lúc ta đang bán thịt, trưởng thôn dẫn một nam tử trẻ tuổi đến quầy thịt của ta.

"Hứa nương tử, ngươi có muốn vị hôn phu này không?"

Ta sửng sốt một chút, cắm con d.a.o mổ heo lên thớt, xắn váy lên đi ra khỏi quầy để xem.

Nam tử trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, mày rậm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng.

Chỉ là thân hình có chút gầy yếu, da dẻ trắng trẻo, đôi môi hồng nhuận, tóc tai lại còn mảnh hơn ta...

Đây là tìm phu quân hay là cưới nương tử?

Tuy nhiên, có một điểm làm ta rất hài lòng.

Ta là nữ tử cao bảy thước rưỡi, tên này lại còn cao hơn ta nửa cái đầu.

Ở Thanh Khê trấn tìm được người cao hơn ta rất hiếm thấy.

Trước kia ta bàn chuyện thành hôn không thành một phần cũng do ta quá cao.

Nếu là người trước mặt này, nhất định hắn sẽ không chê ta cao như vậy nữa.

Ta vừa định mở miệng hỏi tuổi tác, quê quán, trong nhà còn có những ai. Thì người nọ lại mở miệng trước, giọng điệu có chút ngốc ngốc.

"Ta nguyện ý, chỉ cần cơm ăn là được."

Trưởng thôn giải thích: "Ta nhặt được tiểu tử này trong lúc đang hái thuốc ở ven núi, hắn ngã hỏng đầu không còn nhớ rõ mình là ai.”

"Trên người hắn có vết thương cần uống thuốc bồi dưỡng, thế thì hơi tốn kém. Nhà ta thế nào ngươi cũng biết đấy, đông miệng ăn lắm, ta thật không thể nuôi thêm hắn được.

Sau đó nói với nam tử trẻ tuổi kia: "Tiểu tử, ngươi theo nàng ấy đi có thịt ăn đấy."

Nam tử trẻ tuổi kia nuốt nước miếng, nghe theo.

Ta thầm nghĩ, ngươi đúng là đói thật!

Loading...