Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hứa Thanh Thanh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:33:36
Lượt xem: 4,647

 21

Luật pháp triều ta quy định, trong vòng một tháng quốc tang cấm thành hôn.

Nay tang kỳ của tiên đế đã qua, tân đế đã đăng cơ.

Hôn sự của mẹ ta và Bùi thúc liền được gấp rút tổ chức.

Bởi vì Bùi thúc ở vậy hai mươi mấy năm, mẹ ta lại mang theo đứa con gái lớn như ta. Hôn sự này rất nhanh đã lan truyền trong giới quyền quý ở kinh thành.

Biết được Bùi thúc là bởi vì anh hùng cứu mỹ nhân, mới có được nhân duyên này với mẹ ta, mọi người đều khen ngợi Bùi thúc trọng tình trọng nghĩa.

Câu chuyện tình yêu của hai người, nhất thời trở thành giai thoại, khiến người khác ghen tị.

Mẹ ta lại là người tính tình tốt, cởi mở, rất nhanh đã hòa nhập với các quý phu nhân ở kinh thành.

Kết giao được không ít bạn tốt.

Hôm nay mẹ tới nói với ta

"Nha đầu, loại vải này là loại vải thịnh hành nhất hiện nay ở kinh thành, mẹ đã đặt cho con mấy tấm. Chốc nữa thợ may đến nhà đo may quần áo, con nhớ đừng hung dữ với người ta."

Ngày mai lại nói với ta.

"Son phấn của Ngọc Nhan các là tốt nhất, các phu nhân và tiểu thư quan gia trong kinh thành đều dùng. Mẹ mua cho con rất nhiều, có thời gian con cũng trang điểm một chút, đừng lúc nào cũng ăn mặc giản dị như vậy."

Ngày kia nói với ta.

"Nha đầu, hay là con học đàn, cờ, thư, họa? Ta thấy các tiểu thư trong kinh thành đều học mấy thứ này."

Ta nhịn không được trừng mắt với bà.

"Mẹ, con gái của mẹ hai mươi ba tuổi rồi, không phải mười ba tuổi. Bây giờ học mấy thứ này còn có tác dụng sao? Hơn nữa, con cũng không thích mấy thứ này. Có thời gian đó, chi bằng cùng Bùi thúc đến trường đua ngựa dạo chơi, cưỡi ngựa gì đó."

Mẹ ta tủi thân bĩu môi: "Chẳng phải mẹ thấy con trước đây chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều uất ức, muốn cho con sống sung sướng sao?"

Ta: "Thôi, cuộc sống trước kia là do con tự chọn, con không cảm thấy khổ. Cuộc sống hiện tại là mẹ lựa chọn, mẹ cảm thấy tốt là được."

Tên cha dượng đáng ghét chơi xấu, lúc đầu nói đến kinh thành liền nói cho ta biết tung tích và lai lịch của Đại Sơn.

Gần đây lại lấy cớ lên triều mà luôn trốn tránh ta.

Ta túm lấy thị vệ dưới trướng hắn hỏi, không có ai nói cho ta biết.

Đúng lúc ta đang tính toán, nếu hắn còn lừa gạt ta, ta sẽ đốt râu của hắn.

Bùi thúc tan triều trở về, bảo mẹ trang điểm thật đẹp cho ta, mấy ngày nữa theo hắn vào cung tham gia tuyển tú nữ.

Mẹ ta giật nảy mình.

"Vào cung? Sao được? Quy củ trong cung Thanh Thanh nó đều không hiểu. Lỡ như đắc tội với quý nhân trong cung thì làm sao?"

Bùi thúc nói: "Tiên đế băng hà, theo tổ chế, bệ hạ phải giữ đạo hiếu cho tiên đế ba năm.

"Nhưng bệ hạ đã hai mươi tuổi, còn chưa lập hậu, nếu lại chờ ba năm, sợ là không ổn. Ý của các đại thần và thái hậu là, muốn bệ hạ thành thân trong thời gian chịu tang. Nữ tử đến tuổi kết hôn của tất cả văn võ bá quan, đều phải tiến cung tham gia tuyển tú. Thanh Thanh bây giờ là con gái của ta, đương nhiên cũng phải tiến cung. Nếu không, triều đình sẽ buộc tội."

Ta: "Hai mươi ba tuổi, cũng phải tiến cung tham gia tuyển tú sao?"

Bùi thúc ho khan một trận: "Khụ khụ! Lúc trước bản hầu nói dối con mới mười tám tuổi!"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nói xong, vỗ mạnh vào vai ta: "Nha đầu, cha chỉ có thể giúp con đến đây thôi."

Ta: "..."

22

Vạn lần không thể ngờ, Hứa Thanh Thanh ta gi/3t heo mười ba năm, lại có lúc tham gia tuyển tú, tranh giành vị trí hoàng hậu.

Nhìn bản thân cả thân châu báu, mặc áo lụa là gấm vóc, được trang điểm lộng lẫy, ta chỉ cảm thấy hoang đường.

Ta đến đây là để tìm chồng, tuyển tú cái gì?

Chợt nghĩ lại, quý nữ toàn kinh thành đều phải đi, người nào người nấy đều ôn nhu hơn ta, đoan trang hơn ta, hiểu chuyện hơn ta.

Tân hoàng đế kia mắt bị mù mới có thể nhìn trúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hua-thanh-thanh/chuong-11.html.]

Bùi thúc nói không đi triều đình sẽ giáng tội, ta thay hắn đi làm cho có lệ là được rồi.

Đến ngày tuyển tú, ta ngây người.

Người trước mắt mặc long bào đen tuyền, đầu đội mũ kim long, khí chất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén - không phải là phu quân Đại Sơn mất tích mấy tháng của ta sao?

Chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, liếc nhìn đám người một vòng, cuối cùng rơi vào người ta.

"Tiên đế qua đời chưa được ba tháng, trẫm nào có tâm trạng để ý đến chuyện nam nữ? Người này cao nhất, chọn nàng đi!"

Thái giám bên cạnh mở miệng nói: "Đây là đích nữ nhà Vũ Anh hầu Bùi Cập Bùi đại nhân, tên là Bùi Thanh Thanh, năm nay mười tám tuổi."

Ta ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại.

Này là đang nói ta sao?

Còn nữa, phu quân ngốc nghếch của ta, sao lại thành hoàng đế rồi, còn muốn lập ta làm hoàng hậu?

Thảo nào lần đó về quê tảo mộ, mộ tổ nhà ta bốc khói xanh.

Nhớ tới lời Bùi thúc nói với ta trước khi vào cung, ta bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra, hắn sớm đã thông đồng với Đại Sơn.

Chỉ là tại sao không nói sớm, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Thái hậu thấy hoàng đế chọn ta, cau mày: "Bệ hạ không xem thêm nữa sao?"

Đại Sơn lộ vẻ không kiên nhẫn: "Phụ hoàng băng hà đột ngột, để lại một đống chính vụ cần xử lý, trẫm nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy?

"Mẫu hậu nếu không hài lòng, liền chờ ba năm sau đi."

Thái hậu vội vàng nói: "Nhà Vũ Anh hầu, cũng được. Đã định hoàng hậu rồi, vậy các phi vị khác..."

Đại Sơn đứng dậy liền đi: "Trẫm còn có chính sự cần xử lý, chuyện nạp phi, chờ hết tang kỳ rồi hãy nói!"

Sau đó hắn liền đi, bỏ lại các quý nữ nghiến răng, dậm chân, không cam lòng, oán hận nhìn ta.

"Bệ hạ có mắt nhìn gì vậy! Sao lại nhìn trúng nàng ta?"

"Nàng ta chẳng qua là nha đầu quê mùa, là con gái riêng của kế thất Vũ Anh hầu, tính là đích nữ hầu phủ gì chứ?"

"Sớm biết cao lớn có thể làm hoàng hậu, ta đã uống nhiều canh xương hơn rồi!"

"A a a! Ta đường đường là đích nữ tướng phủ, rốt cuộc kém nàng ta chỗ nào?"

Ta lúng túng.

Thầm nghĩ, khả năng chính là bọn ta đã sớm thành thân nên hắn mới chọn ta.

Nếu hắn không chọn ta, có thể ta sẽ dùng d/ao mổ heo ch/ém hắn.

Đúng lúc ta định ra khỏi cung, thái giám bên cạnh hoàng đế gọi ta lại.

"Bùi tiểu thư dừng bước, bệ hạ triệu kiến, mời ngài theo nô tài đến đây."

Ta còn tưởng hắn không định nói chuyện với ta. Nghe vậy gật gật đầu, học theo bộ dạng các quý nữ kia nói: "Làm phiền công công."

Công công kia cười nói: "Nô tài không dám, ngài là hoàng hậu nương nương tương lai, đây đều là chuyện nô tài nên làm, ngài gọi nô tài là Tiểu Đức Tử là được!"

Ta: "Vậy ta gọi ngài là Đức công công đi."

Đức công công đáp một tiếng, dẫn ta đến ngự thư phòng.

Đại Sơn đang ngồi trước án phê duyệt tấu chương, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Đức công công: "Bệ hạ, Bùi tiểu thư đến rồi."

Đại Sơn ngẩng đầu lên từ tấu chương, phất tay: "Tất cả lui xuống đi, không có lệnh của trẫm, không cho phép đi vào."

Một giây sau, chờ tất cả mọi người lui ra ngoài.

Hắn nhào vào lòng ta, cọ cọ cọ.

"Nương tử ơi! Cuối cùng nàng cũng đến! Trẫm nhớ nàng muốn ch/3t, hu hu hu..."

Ta: "..."

Loading...