Hứa Thanh Thanh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:31:58
Lượt xem: 4,557
15
Ngày thứ hai sau khi thành hôn, ta liền đi ra quầy gi/3t heo bán thịt.
Trong nhà chứa nhiều thêm hai người chữa bệnh uống thuốc, ngày nào cũng tiêu tiền, ta còn nghỉ ngơi được sao?
Dù sao Đại Sơn cũng là phu quân ta, không cần hồi môn, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng. Mẹ ta ở nhà lo liệu việc nhà, cũng không có gì bất tiện.
Chỉ là tên Đại Sơn này sợ đắng, mỗi ngày uống thuốc đều phải có kẹo hồ lô mới chịu uống.
Ta ngày ngày đi mua, người bán kẹo hồ lô cũng đã quen mặt ta
"Hứa nương tử, lại mua kẹo hồ lô cho phu quân sao? Xâu này tặng cho ngươi!"
Ánh mắt người khác nhìn ta đều mang theo trêu chọc.
"Phu quân nhà ai lớn như vậy rồi, mà còn thích ăn kẹo hồ lô."
"Nghe nói phu quân Hứa nương tử là kẻ ngốc, cũng phải, không ngốc ai lại tới ở rễ cho nhà nữ đồ tể?"
"Ta thấy các ngươi ghen tị thì có, phu quân Hứa nương tử, tuấn tú lắm đấy!"
"Nếu ta có phu quân tuấn tú như vậy, đừng nói là ăn kẹo hồ lô, cho dù ngày nào cũngx ăn thịt, ta cũng chịu!"
Ồ, hắn không chỉ muốn ăn kẹo hồ lô, còn ngày nào cũng muốn ăn thịt.
May mà những năm trước ta kiếm được một ít bạc, mua một ít ruộng đất cửa hàng, có thể thu được ít tiền thuê và thức ăn.
Nếu không, chứa thêm hai người uống thuốc trong nhà, còn không phải làm cho ta nghèo thêm sao?
Xem ra quy tắc gi/3t một con heo mỗi ngày của ta phải thay đổi rồi, gi/3t hai con đi!
Ông chú kia bị heo rừng húc, hôn mê hẳn ba ngày mới tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn thấy mẹ ta, trước tiên là sửng sốt, sau đó đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.
"Vân nương! Là nàng sao? Đừng rời xa ta được không?"
Làm mẹ ta ngại ngùng.
"Ngươi... Ngươi buông tay ra, ngươi nhận nhầm người rồi, ta tên là Tú Hoa, ta không phải Vân nương mà ngươi nói."
Lão già kia lại khóc như mưa, không để ý đến vết thương của mình, muốn đứng dậy bắt bà.
"Vân nương! Tại sao nàng không nhận ra ta, có phải vẫn trách ta?
"Năm đó ta chinh chiến bên ngoài, không thể kịp thời trở về lúc nàng sinh con, dẫn đến nàng khó sinh mà ch/3t, một x@c hai mạng.
"Nhiều năm qua, ta vẫn luôn chờ nàng và con đến đón ta đi."
Nói xong, lại kéo tay ta: "Đây là con gái chúng ta sao? Trông thật giống nàng!"
Ta thầm nghĩ, khéo thật!
Trước tiên là đến một tên ngốc, lại đến một tên đi3n.
Đàn ông bên ngoài quả nhiên không thể nhặt lung tung.
Mẹ ta là quả phụ, thủ tiết mười năm, rất coi trọng danh tiết.
Ta vội vàng kéo ông ấy ra: "Thúc thúc, ngài thật sự nhận nhầm người rồi. Cha ta đã mất mười năm rồi, đừng nhận bừa.
"Mấy ngày trước ngài vì cứu mẹ ta, bị heo rừng húc bị thương, ngài đã quên sao?"
Ông chú nghe được lời ta nói, ngây người một lúc lâu, mới ấp úng buông tay ra, gật gật đầu với ta.
"Đa tạ vị cô nương này, là lão phu thất lễ.
"Ta còn tưởng, là Vân nương và con đến đón ta."
Nghe lời hắn vừa nói, còn là người từng ra trận gi/3t địch.
Bây giờ đã già, không có vợ con, cũng thật đáng thương.
Chỉ nói: "Không sao, vết thương của ngài là vì cứu mẹ ta mới bị, bọn ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Chỉ là nhà cửa chật chội, chỉ có thể ủy khuất ngài tạm thời ngủ ở nhà kho."
Lão già khoát tay: "Không sao, lão già ta còn từng ngủ trong đống xác chết, ngủ ở nhà kho thì tính là gì?"
Chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mẹ ta: "Trên đời này, sao lại có người giống nhau như vậy..."
Làm mẹ ta sợ đến mức cứ trốn sau lưng ta: "Ây da, người này sao lại nhìn chằm chằm người khác như vậy, thật ngại quá."
16
Trong nhà có thêm một lão già cứ nhìn chằm chằm mẹ ta, ta gi/3t heo cũng không yên tâm.
Dặn dò Đại Sơn canh chừng giúp ta.
"Đại Sơn, sau này chuyện đưa cơm, thay quần áo, đi nhà xí cho lão già kia đều giao cho ngươi. Đừng để hắn nhìn chằm chằm mẹ ta, ta không muốn tìm cha kế, tìm cho ngươi một nhạc phụ. Làm tốt, muốn ăn gì ta đều mua cho!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hua-thanh-thanh/chuong-8.html.]
Đại Sơn chính là kẻ tham ăn, trong đầu chỉ biết ăn. Nghe được lời ta nói, hắn hùng hổ nắm chặt nắm tay.
"Nương tử ơi, nàng yên tâm, ta không cho bọn họ gặp mặt!"
Ta xoa xoa đầu hắn: "Đại Sơn thật ngoan!"
Đại Sơn nhào vào lòng ta, cọ cọ cọ.
"Nương tử, ta muốn..."
Hại ta đỏ mặt, vỗ một cái vào ót hắn: "Không cho phép muốn!"
Cái tát này của ta, thật sự là vô tình.
Theo lý mà nói, Đại Sơn cũng châm cứu một thời gian rồi, ứ huyết gì đó cũng đã tan hết.
Không ngờ là vừa bị ta vỗ một cái, hắn lập tức ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Ta sợ đến mức vội vàng đi mời đại phu.
"Đại phu, phu quân của con có phải bị con vỗ hỏng rồi không? Nhờ ngài mau xem giúp."
Vương đại phu bắt mạch, lại kiểm tra đầu hắn, cười nói với ta.
"Hứa nương tử, phu quân ngươi không sao, ứ huyết trên đầu đã tan hết rồi.
"Lão phu châm cứu cho hắn hai mũi, hẳn là sẽ tỉnh lại."
Nghe được lời này, không biết tại sao ta lại có chút căng thẳng.
"Vậy... Hắn có thể khôi phục trí nhớ không?"
Trải qua khoảng thời gian này ở chung, ta đã có tình cảm với Đại Sơn.
Nếu hắn khôi phục trí nhớ muốn rời khỏi ta, vậy ta phải làm sao?
Vương đại phu nói: "Cái này phải chờ sau khi hắn tỉnh lại mới biết được."
Vương đại phu quả nhiên là hậu duệ của ngự y, y thuật cao siêu.
Sau khi châm cứu xong, Đại Sơn từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
Nước mắt ta rơi lã chã, nhào tới nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
"Đại Sơn, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại?
"Đều tại ta không tốt, không nên vỗ đầu ngươi."
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn thấy sự kinh ngạc, lạnh lùng trong mắt hắn, còn có sát khí thoáng qua trong tích tắc.
Ta sợ đến mức ngây người, không dám nói tiếp nữa.
Ánh mắt đó, không phải của Đại Sơn.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Khi Đại Sơn nhìn người khác, luôn sáng lấp lánh, đáy mắt tràn đầy ấm áp.
Nhưng người trước mắt này, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm và lạnh lùng, giống như đổi thành người khác vậy.
Hắn... khôi phục trí nhớ rồi?
Một giây sau, ánh mắt Đại Sơn lại trở về bộ dạng ngây ngốc.
Nhào vào lòng ta cọ cọ cọ.
"Nương tử ơi, nàng đừng khóc, ta không sao, một chút cũng không đau!"
Vương đại phu cười nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, ngươi có cảm thấy không thoải mái chỗ nào, hoặc nhớ ra gì không?"
Đại Sơn lắc đầu nguầy nguậy: "Không nhớ ra, ta chỉ nhớ nương tử của ta thôi!
"Vừa nghĩ, liền đau đầu!"
Vương đại phu thở dài: "Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, người không sao là tốt rồi, nhưng thuốc vẫn phải kiên trì uống."
Ta tràn đầy cảm kích tiễn Vương đại phu đi.
Quay đầu lại nhìn thấy Đại Sơn đứng phía sau.
Vội vàng đi tới kéo hắn: "Vừa mới tỉnh lại đã ra ngoài làm gì? Nhanh về nghỉ ngơi đi! May mà ngươi không sao, ngươi nếu như có chuyện gì, ta..."
Một giây sau, Đại Sơn liền cúi đầu, hôn lên môi ta, nuốt hết lời ta muốn nói vào bụng.
Ta và Đại Sơn trước kia cũng từng hôn, nhưng đều là lướt qua liền thôi, chạm một cái là xong.
Không giống như hôm nay, hôn đến mức ta thở hổn hển, như này vẫn là lần đầu tiên.
"Ngươi... học được khi nào thế?"
Đại Sơn ôm chặt ta: "Nương tử đừng lo lắng, Đại Sơn sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
Ta: "Miệng cũng trở nên ngọt ngào..."