Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hung Trạch <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:26:55
Lượt xem: 380

Tôi nói với Đông Đông:

“Không sao đâu, mẹ nhìn ra ngoài rồi…”

Bóng tối trong mắt mèo lóe lên một cái.

Một thứ gì đó từ từ di chuyển ra xa.

Đó là một con mắt.

Ánh sáng ngoài cửa mờ mịt, chỉ có đèn chỗ bảng thoát hiểm và một chút ánh sáng từ cửa sổ cầu thang.

Nhưng tôi vẫn có thể thấy được một người gầy gò, nhỏ con đứng trước cửa nhà tôi, lưng khom xuống, đầu ngẩng lên, đôi mắt trợn ngược nhìn tôi qua lỗ mắt mèo.

Mỉm cười, khuôn miệng mở giống y như trong bức di ảnh.

Lúc đó, tôi như bị thứ gì đó va vào, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Hình ảnh nhìn thấy trước mắt cũng chuyển thành một thước phim quay chậm, cực kỳ dài.

Bà cụ ngoài cửa chậm rãi chuyển động khẩu hình:

"Mở cửa..."

"Mở cửa..."

"Mở cửa..."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Trong cơn choáng váng, ổ khóa đột nhiên phát ra một tiếng động nhẹ, rồi tiếp đó là một đợt rung chuyển dữ dội.

13.

Tôi đột ngột thức tỉnh, thốt lên một tiếng “A”, rồi ôm Đông Đông và chạy vào phòng ngủ.

Nhưng chân trẹo sang một bên, dẫm phải xe đồ chơi của Đông Đông và té sõng soài trên mặt đất.

Cánh cửa nhà tôi đã bị ai đó mở.

Đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, sau đó bắt đầu nhấp nháy dữ dội.

Trong lúc ánh sáng và bóng tối thay nhau nhấp nháy, Đông Đông sợ hãi đến mức khóc lớn, tôi cũng hét lên theo thằng bé.

"A a a a a a"

Tôi chưa bao giờ hét to đến như vậy, như muốn trút hết nỗi sợ hãi và bất bình trong lòng.

Dường như là ngất ngay tại chỗ.

Trong ánh đèn nhấp nháy, một bóng người chạy nhanh về phía tôi, một tay tóm lấy tôi.

Tôi như phát điên, vung tay đ.ấ.m loạn xạ.

"Tố Lệ, Tố Lệ, là anh đây!”

Trong lúc bàng hoàng, tôi dần dần nhìn rõ người trước mặt.

Là chồng tôi, anh ấy đã về rồi.

Thấy tôi đã tỉnh táo lại, chồng tôi nhanh chóng đi tắt ánh đèn nhấp nháy.

"Hệ thống dây điện nhà chúng ta có vấn đề rồi, ngày mai anh sẽ đi sửa."

Bật đèn ở chỗ cụm bệ sạc, tôi ôm Đông Đông rụt rè nhìn theo.

Chồng tôi ôm lấy tôi, vuốt lưng và nhẹ nhàng an ủi.

Hóa ra tối nay khi anh ấy gọi cho tôi, anh ấy nghe ra được tôi có vẻ hơi sợ hãi, nên khi đã tăng ca xong, nửa đêm đã ghép xe đi về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hung-trach-series-kim-giac-ky-dam/chuong-5.html.]

Tôi ôm lấy anh thật chặt, huhu khóc to.

"Em thật sự rất sợ..."

14.

Sau khi Đông Đông ngủ say, chồng tôi ôm tôi nhẹ giọng hỏi:

"Có phải em cũng đã nhìn thấy bà ta rồi đúng không?"

"Cái gì?"

Chồng tôi dường như đã lấy hết can đảm, tiếp tục nói:

"Bà lão ở đối diện."

Tôi vẫn trơ trơ không đáp lời.

Khi đó tôi mới biết, anh ấy đã phát hiện điều bất thường sớm hơn cả tôi.

Vào ngày đầu tiên chuyển nhà, anh ấy chụp ảnh gia đình cho chúng tôi thi đã nhìn thấy một bóng người mờ ảo trong ảnh.

Gầy gầy, nhỏ nhỏ, lưng còng, co ro trong bếp, đôi mắt mở to nhìn chúng tôi.

Đó là lý do tại sao vào hôm tiết thanh minh anh ấy lại giận dữ như vậy.

Đó cũng là lý do tại sao anh ấy trông rất sợ hãi.

Ngôi nhà mà chúng tôi đã tiêu tốn tất cả những gì mình có để đổi lấy lại là một ngôi nhà ma.

Ban ngày thì bị người ta ức hiếp, ban đêm thì bị ma bắt nạt.

15.

Chồng tôi suốt đêm không ngủ và cứ ôm tôi mãi.

Dù rằng đã có nhà nhưng gần đây anh ấy ngày càng ít ở nhà, chỉ trong vòng sáu tháng, anh ấy trông già đi rất nhiều.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng, văng vẳng nghe được tiếng xe đổ rác, tiếng dắt chó đi dạo và tiếng chim hót líu lo.

Nỗi sợ hãi trong đêm cuối cùng cũng trôi đi, mọi thứ quay về lại nhân gian.

Tôi nghĩ lại chuyện vừa xảy ra tối qua, cảm thấy không còn đáng sợ nữa nên tôi bảo chồng cứ đi làm.

Chồng tôi nói hôm nay anh ấy sẽ không đi, sẽ ở nhà trông chừng chúng tôi.

Sau đó tôi đi gọi Đông Đông thức dậy, nhưng gọi nhiều lần nhưng Đông Đông vẫn không tỉnh giấc, tôi đưa tay sờ, thằng bé sốt rồi.

Đã cho uống thuốc hạ sốt nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Chúng tôi nhanh chóng đưa Đông Đông đến bệnh viện.

Sau nhiều lần xét nghiệm m.á.u và nước tiểu, bác sĩ cũng không đưa ra được kết luận gì, chỉ đơn giản nói là thằng bé sốt rồi.

Kê một đống thuốc, lại tiêu tốn vài trăm tệ.

Về đến nhà, tôi chăm sóc Đông Đông uống thuốc, còn chồng tôi ở phòng khách gọi điện cho lãnh đạo công ty để xin nghỉ phép.

Dù không nghe rõ họ nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được lãnh đạo rất không vui. Chồng tôi cứ cúi đầu, rồi lại gật đầu, cúi người, cả cơ thể đều toát vẻ nhỏ bé nói “dạ dạ, vâng vâng, phải phải”.

Sau khi uống một liều thuốc, Đông Đông có đỡ hơn một chút nhưng vẫn sốt nhẹ và ánh mắt hơi đờ đẫn.

Cả một ngày trời mê man ngủ, chẳng ăn uống được gì.

Tôi đã nấu một vài món ăn mà thằng bè yêu thích nhưng nó đều không ăn lấy một miếng, chỉ bảo rằng mình không đói.

Lúc đầu tôi còn tưởng là do nó không có khẩu vị, nhưng ngày hôm sau vẫn như vậy.

Dù là chưa ăn gì nhưng bụng nó cứ phình lên từng chút một.

Loading...