Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hung Trạch <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:27:44
Lượt xem: 477

Sau khi xem xét phong thủy nhà của tôi, Kim Giác cho biết vị trí mà nhà đối diện chọn rất phù hợp, tầng 18, cửa lớn mở ra đối diện với hướng Tây Nam, là cửa tử, thuộc cung Khôn, một nữ nhân vượng cái chết, phúc trạch để cho đời sau, đại cát đại lợi.

Mà cửa nhà tôi vốn dĩ là đối diện với hướng Đông Bắc là cửa sinh, là đại cát, nhưng đối diện lại trở thành hung trạch, vì thế chúng tôi vô tình trở thành những hồn ma canh giữ lăng mộ, gặp họa nạn liên tục.

Tôi thấy mà tức, thật không công bằng mà.

Kim Giác cũng cười khổ, người có tiền là vậy đấy, không bao giờ bỏ qua bất kỳ lợi lộc nào.

Không chần chừ nữa, Kim Giác lên kế hoạch đàm phán với nhà đối diện.

"Đàm phán?"

Tôi choáng váng khi nghe điều này, nghĩ rằng Kim Giác quả thực là một kẻ mọt sách.

Chồng tôi còn nói: “Anh là chưa từng thấy qua dáng vẻ của bên đối diện đâu, làm thế nào để giúp chúng tôi thương lượng đây?”

Kim Giác an ủi chúng tôi:

"Người xấu cũng không phải lúc nào cũng ác độc, dữ dằn mãi, khi rơi hoàn cảnh bất lợi, họ sẽ nói lý hơn bất cứ ai."

Sau đó chồng tôi lấy điện thoại di động ra và tìm được số điện thoại của chủ nhà đối diện.

Kim Giác vẫy tay.

"Tôi không phải cùng thương lượng với chủ nhà đối diện, mà là mời lão phu nhân ở nhà đối diện tới đây nói chuyện."

Kim Giác muốn triệu hồi linh hồn trong căn nhà của tôi.

20.

Kim Giác dọn dẹp mặt bàn, đầu tiên là vẽ một lá bùa kỳ lạ lên đó, sau đó thắp một nén nhang rồi bố trí bốn chiếc ghế, ba người chúng tôi ngồi ngay ngắn, vị trí ghế đối diện tôi trống chỗ.

Kim Giác còn đặc biệt đi pha thêm ấm trà và bày ra bốn tách trà.

Chuẩn bị xong những thứ này thì trời cũng đã chập choạng tối nên Kim Giác yêu cầu chúng tôi kéo rèm, không bật đèn, mà chỉ thắp một ngọn nến trắng trên bàn.

“Chúng cũng cần thương lượng cùng à?” Chồng tôi vẫn có chút sợ hãi.

"Đương nhiên." Kim Giác nói: "Tôi chỉ là người trung gian, thương lượng cụ thể thế nào là do mọi người quyết định."

“Vậy thì thương lượng thế nào đây?” Khi nghĩ đến bộ dạng của bà cụ, tôi vẫn có chút sợ.

"Cô chỉ cần nói ra yêu cầu của mình."

Yêu cầu của tôi tất nhiên là đơn giản rồi.

Điều đầu tiên là trả lại hồn phách cho Đông Đông.

Thứ hai, chuyển hũ tro cốt đi và dẹp linh đường.

Kim Giác suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Không cần bồi thường chút đỉnh sao?”

“Còn muốn bồi thường?” Chồng tôi gần như là hét lên: “Nếu bà lão chịu rời đi, tôi thậm chí còn có thể đeo tang rồi quỳ lạy bà ấy một cái!”

Kim Giác chớp mắt, có vẻ nhẹ nhõm phần nào.

Nhưng tôi vẫn có chút bán tín bán nghi.

“Sau khi chúng ta thương lượng xong, gia đình bà cụ chịu dọn đi thật à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hung-trach-series-kim-giac-ky-dam/chuong-8.html.]

“Yên tâm, tôi sẽ để lão phu nhân báo mộng cho lũ trẻ biết.”

Sau đó Kim Giác yêu cầu chúng tôi ngồi yên, hai tay đặt hết lên bàn, còn đặc biệt dặn dò:

"Lát nữa người tới rồi, chỉ cần nói là được, ngàn lần đừng mở mắt nhìn."

Tôi đáp yên tâm, có bảo tôi nhìn thì tôi cũng không dám nhìn. 

Kim Giác khẽ nhắm mắt lại rồi lẩm bà lẩm bẩm một hồi.

Một lúc sau, trong phòng như được bật điều hòa, một cơn gió lạnh từ hướng cửa thổi vào.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Líu ra líu ríu"

“Bộp bộp bộp”

Ngoài cửa ngày càng có nhiều tiếng bước chân, nghe rất đáng sợ.

21.

“Bên ngoài nhiều ma đến vậy sao?” Chồng tôi hỏi.

Kim Giác không nói gì, lắng nghe một lúc rồi nói với chồng tôi:

"Ngoài cửa có người, anh đi xem thử xem."

Chồng tôi lưỡng lự một hồi, vẫn quyết định mở miệng hỏi:

"Có thể mở mắt không?”

“Anh nói xem?”

Chồng tôi rón rén đi ra cửa, nhìn quanh một lúc, rồi lại rón rén quay lại, nhẹ giọng nói:

"Không xong rồi, hai huynh đệ bên nhà đối diện lại tới rồi, mang theo bảy vị đạo sĩ của lần trước nữa!"

“Mẹ nó, cũng gấp quá rồi…” Kim Giác dường như có chút khó xử, “Bọn họ muốn hôm nay tiễn bà cụ thăng thiên.”

"Hả?"

Kim Giác nói:

"Bảy người đó, kẻ nào cũng là pháp sư tay nghề cao, chắc chắn họ cũng cần phải triệu hồn."

Chúng tôi càng căng thẳng hơn, liên tục hỏi xem phải làm thế nào?

"Còn phải làm thế nào nữa? Chúng ta phải giành trước họ triệu được hồn bà cụ lên, thuyết phục bà ta đổi ý."

Chồng tôi bắt đầu sợ hãi.

“Nếu bị họ phát hiện ra thì sao?”

"Cùng lắm thì làm một trận cách sơn đấu pháp."

“Tôi lo rằng nếu họ xông thẳng vào đây thì phải làm sao?” Chồng tôi lưỡng lự: “Vậy thì là… tổn thương vật lý.”

Những lo lắng của chồng tôi vẫn rất thực tế. 

"Vậy thì gọi cảnh sát, quay video lại làm bằng chứng, không tin chúng còn dám tự tiện vào nhà dân mà đánh người.”

Vợ chồng tôi ngơ ngác, đúng thật quên mất chuyện này.

 

Loading...