HƯỚNG SUỐI MÀ SINH - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:45:49
Lượt xem: 389
Khi còn bé, anh từng mất tích một khoảng thời gian, tôi còn hỏi bọn họ xem Khê Khê đã đi đâu nhưng không ai trả lời tôi, chỉ trầm mặc thở dài.
Cho đến ngày đó, tôi nhìn thấy Khê Khê trở về giống như một con rối trống rỗng.
Trong ánh mắt không có một chút tia sáng nào.
Trên đùi bó thạch cao, trên cánh tay đều là băng vải dày, trên cổ đeo nẹp cổ.
Tôi đứng cạnh giường, thậm chí không dám chạm vào anh.
Dì Cố ôm tôi dậy, cố nén nước mắt: “Khê Khê, con xem… Tiểu Ngư đã đến rồi, bạn tốt nhất của con đến thăm con này.”
Khê Khê vẫn không có phản ứng gì, trong khoảng thời gian bị bắt cóc, chắc anh đã gặp quá nhiều thương tổn.
Đánh đập, bị nhốt trong nhà tối là chuyện thường như cơm bữa.
Bác sĩ tâm lý đến rồi đi như nước chảy.
Tôi lại ở nhà họ Cố, ở ngay trong phòng ngủ của Khê Khê.
Tôi không hiểu vì sao Khê Khê không nói một câu, thậm chí còn không ăn cơm.
Vì sao ban đêm đi ngủ không dám tắt đèn, vì sao sợ gặp người lạ?
Nhưng tôi phải bảo vệ anh bằng được vì anh là người bạn tốt nhất của tôi.
Xuân đi thu đến, vết thương trên người Khê Khê dần lành lại.
Nhưng sự ỷ lại của anh đối với tôi lại càng ngày càng tăng.
Chỉ chơi với tôi, chỉ nói chuyện với tôi.
Không ai cảm thấy không đúng cả, đối với tất cả mọi người mà nói, chỉ cần anh chịu ăn cơm ngủ nghỉ bình thường như vậy là đủ rồi.
Chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, vì vậy cũng không có vấn đề gì.
Thậm chí dì Cố còn trêu ghẹo tôi: “Tiểu Ngư, sau này lớn lên, con coi Khê Khê là chồng của con có được không?”
Tôi ôm lấy Khê Khê, cười híp mắt trả lời: “Được ạ, cảm ơn dì Cố.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Khê Khê cũng hiện ra một chút đỏ ửng ngượng ngùng.
Anh đã nhận định tôi là bạn đời của anh.
Nhưng chính phần tình cảm này đã hại anh, đẩy anh xuống vực sâu khủng khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-suoi-ma-sinh/chuong-05.html.]
Nước mắt liên tiếp chảy ra từ trong hốc mắt.
Giang Lượng vỗ lưng tôi:
“Lần này nếu em thật sự có thể quay đầu lại thì hãy đối xử tốt với Cố Khê.”
“Sợ rằng đến một lúc nào đó em lại rời đi, chắc là Cố Khê sẽ không thể sống nổi.”
“Mấy năm nay, chú Cố khóc đến sắp mù mắt rồi, toàn bộ Cố gia đều dựa vào anh Cố chống đỡ.”
Tôi nghẹn ngào: “Sẽ không đâu, cho dù có c.h.ế.t thì em cũng phải c.h.ế.t bên cạnh Cố Khê.”
“Giang Chỉ Du.” Anh ấy gọi tên tôi.
“Anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh nhất định phải nói cho ba mẹ biết vẫn còn có Cố Khê.”
Tôi kéo tay Giang Lượng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Tôi nhất định phải làm chuyện này nhưng tôi cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai biết người kia vốn không phải là tôi.
Giang Chỉ Du chân chính rất yêu bọn họ, rất yêu, rất yêu.
“Anh ở bên ngoài với em, không có việc gì, khẳng định không có việc gì.”
Đèn chiếu lên người tôi, ấn ký không thuộc về tôi dần bong ra từng chút một.
Chờ đến khi tỉnh lại, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc khử trùng.
“Tiểu Ngư tỉnh rồi.”
“Ai da, mau nhìn xem, Tiểu Ngư của chúng ta đã tỉnh rồi.” Là tiếng của mẹ, đã lâu không gặp lại mẹ.
“Có chỗ nào không thoải mái hay không, trên người còn đau sao?” Mẹ lập tức đứng bên cạnh tôi, sợ tôi vẫn còn khó chịu.
“Hu hu.” Tôi ôm chặt lấy mẹ, òa khóc thật lớn.
“Mẹ ơi, con đau quá, con khó chịu quá.”
“Con bị nhốt ở một nơi rất tối, con rất sợ sẽ không gặp lại mọi người nữa.”
Ngay khi nhìn thấy mẹ, chút ủy khuất đọng lại dưới đáy lòng không thể khống chế được nữa.
Vô số ngày đêm, tôi đều lặng lẽ nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ Cố Khê.
Còn có Giang Lượng.