Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HƯỚNG SUỐI MÀ SINH - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:48:49
Lượt xem: 357

Sắc mặt dì Cố cũng trắng bệch cả đi: “Mẹ… mẹ không biết, để mẹ gọi điện thoại cho mẹ con bé, bảo bọn họ tới đón.”

 

Tôi chỉ cảm giác nửa người dưới tê dại cả đi, còn có chút đau đớn, trên trán cũng toát ra tầng mồ hôi lạnh.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy, sao có thể chảy m.á.u được?”

 

“Giang Chỉ Du, cháu tỉnh táo một chút đi, Giang Chỉ Du!”

 

Tôi đau đớn khổ sở, cuối cùng ngất đi.

 

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi ngất đi.

 

Lực sát thương của gió đầu thu lại lớn như vậy, tôi đã đặc biệt mặc quần áo thật dày, nào ngờ vẫn phải chịu thua.

 

Xem ra kế hoạch tới quỳ mỗi ngày cũng phải gián đoạn rồi.

 

Không biết khi nào mới có thể nhìn thấy Khê Khê.

 

Tiểu Ngư rời khỏi dòng suối, sắp c.h.ế.t rồi.

 

6.

 

Trước khi mở mắt, tôi đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.

 

Tôi đã quen rồi, hình như lại ở bệnh viện.

 

Chỉ là, tại sao lại có tiếng khóc đè nén bên cạnh.

 

Tôi cố gắng mở mắt ra, một dòng suối lớn xuất hiện ngay trước mặt tôi.

 

Tôi lập tức nhào tới, ôm chặt lấy.

 

Nhéo miếng thịt bên hông, vừa mềm vừa nóng.

 

Là Khê Khê thật, tôi suy nghĩ thật lâu, nhớ anh rất lâu, sợ rằng Khê Khê đã chết.

 

“Khê Khê, hóa ra anh còn sống, thật là tốt quá.”

 

“Anh có biết hay không, mỗi ngày em đều gặp ác mộng rằng anh đã c.h.ế.t rồi, em rất sợ mình sẽ không gặp được anh.”

 

“Em yêu anh, em rất yêu anh, anh không tin thì em cũng phải nói cho anh biết, em yêu anh.”

 

“Những chuyện trước kia đều không phải em làm, có người cướp đoạt thân thể của em, cô ta bắt nạt em, cũng bắt nạt anh.”

 

“Người xấu kia… em muốn g.i.ế.c cô ta.”

 

Tôi khóc đến thở không ra hơi, tầm mắt mơ hồ, tôi cố gắng lau sạch nước mắt, muốn nhìn Khê Khê thật kỹ nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-suoi-ma-sinh/chuong-09.html.]

 

Lời nói ra cũng không có chút logic nào, chỉ đơn thuần là lời mách lẻo của đứa nhỏ.

 

Từ ba tuổi đến hai mươi ba tuổi, sự tồn tại của Cố Khê xuyên suốt toàn bộ tuổi thanh xuân của tôi, tôi cho rằng đây sẽ là thứ vĩnh viễn tồn tại, nào ngờ cuối cùng lại bị xé rách, để lại một mảnh trống rỗng.

 

Tên trộm đê tiện, vô liêm sỉ kia.

 

Cảm xúc muốn g.i.ế.c người lại càng dâng lên.

 

“Anh biết, anh biết, Giang Lượng đã nói với anh rồi, anh tin Tiểu Ngư.”

 

“Tiểu Ngư sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy.”

 

“Là do anh quá ngốc, do anh không nghĩ tới khả năng này nên mới để Tiểu Ngư chịu tủi thân lâu như vậy.”

 

“Nếu anh sớm phát hiện ra thì anh nhất định sẽ đuổi tên trộm xấu xa kia đi, sớm cứu Tiểu Ngư ra.”

 

Sắc mặt anh tái nhợt, trên lưng đã không còn bao nhiêu thịt, thậm chí tôi còn sờ được xương sườn của anh.

 

Mặt của anh vậy, gầy trơ cả xương.

 

Vành mắt thâm quầng, không thể che giấu.

 

Cho dù có phủ thêm phấn thì vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.

 

Khê Khê còn biết nói dối, lừa gạt tôi nữa, nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.

 

Vết thương trên cổ tay anh được quấn rất nhiều băng gạc.

 

Anh không thể che giấu.

 

Chàng thiếu niên của tôi từng tươi đẹp, ôn nhu kia đã bị tra tấn thành cái dạng này, giống như là đóa hoa điêu linh cuối thu phải dùng chút ít sinh lực yếu ớt cuối cùng, đau khổ chống đỡ.

 

Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ là chàng hoàng tử mặt trời tới cứu tôi.

 

Nhưng hiện thực lại là vương tử mang theo ánh trăng bước ra từ trong bóng tối tĩnh mịch.

 

Nắm lấy tay tôi, muốn đưa tôi rời khỏi đầm lầy vô hạn này.

 

“Anh gầy đi rồi.” Nước mắt của tôi vẫn không ngừng rơi.

 

Bàn tay Khê Khê mang theo một chút ấm áp, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

 

“Vậy sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn thật nhiều, thật nhiều cơm được không.”

 

“Bây giờ em không được khóc nữa.”

 

Loading...