HƯỚNG SUỐI MÀ SINH - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:51:26
Lượt xem: 346
Khê Khê đặc biệt rất thích làm những việc này, mỗi một khắc đều phải nhìn thấy tôi.
Ngoại trừ trường hợp đặc biệt ra, còn bình thường anh sẽ chờ tôi trước cửa nhà vệ sinh.
Ban đầu tôi còn hơi xấu hổ đến bây giờ đã tập mãi thành thói quen.
Bởi vì, tôi cũng không muốn rời khỏi anh.
Anh sợ tôi lại thay đổi, tôi cũng sợ anh lại xảy ra chuyện.
Chúng tôi giống như những đứa trẻ bám dính lấy nhau.
“Hai đứa đừng dính lấy nhau nữa, anh không thể nhìn nổi đâu.”
“Đây là đồ mẹ bảo anh mang đến cho hai đứa, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, anh đi đây.”
Anh Cố buông túi quà xuống, chuẩn bị rời đi.
Không cần đoán, khẳng định lại là đồ ăn.
Ban đầu anh ấy nhìn bộ dáng thân thiết của chúng tôi còn cảm động đến chảy nước mắt.
Còn giả vờ là bụi lọt vào mắt, nhưng buổi sáng dì làm vệ sinh vừa mới quét dọn sạch sẽ.
Nào có bụi chứ.
Nhưng tôi và Khê Khê là người lương thiện, sẽ không vạch trần anh ấy.
Nhưng thái độ hiện tại của anh ấy đã biến hóa quá lớn, quả thực đã tạo thành thương tổn cho chúng tôi.
Chắc chắn là anh ấy ghen tị rồi.
“Khê Khê, có phải anh trai ghen tị với chúng ta không?”
Khê Khê giúp tôi mặc quần áo tử tế, chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ, đây là kiểu dáng tình nhân mà anh đặc biệt đặt làm.
“Có thể, dù sao đã nhiều năm như vậy mà anh ấy chưa từng yêu đương với ai cả. Đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, cũng sắp bốn mươi đến nơi, đúng là có chút vất vả.”
“Ai da, vậy sau này nếu em thấy có người thích hợp thì em sẽ giới thiệu cho anh ấy nhé.”
“Được.”
Tôi không nhịn được hôn anh một cái.
Trải qua khoảng thời gian được người nhà hết lòng chăm sóc, tôi và Khê Khê khôi phục khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-suoi-ma-sinh/chuong-12.html.]
Ban đầu bọn họ cũng còn bán tín bán nghi, dần dần mới tiếp nhận loại chuyện phi lý kia.
Tôi thay đổi thật sự quá lớn, hết thảy đều giống như bảy năm trước.
Bọn họ tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này.
Nhất là Khê Khê, hình như anh chưa từng nghi ngờ tôi, anh còn tin tưởng vững chắc vào cách giải thích này, ngoan ngoãn phục tùng tôi.
Hiện tại trên mặt Khê Khê cũng có chút da thịt, băng gạc trên cổ cũng được tháo đi, chỉ là phía trên còn có một vết sẹo.
Tôi từng nhẹ nhàng sờ qua, cảm giác lộm cộm giống như một con rết.
Anh sợ tôi sẽ không thích, thậm chí còn muốn đi phẫu thuật chỉnh sửa.
Dưới tay áo còn có hơn mười vết sẹo xấu xí khác.
Nhưng làm sao có thể chứ.
Tôi yêu anh, yêu từng tấc da thịt của anh, trong lòng chỉ còn sự tự trách cùng oán hận.
Tôi từng nghĩ rằng nếu như tôi không bỏ qua sự cố chấp của anh đối với tôi, không làm sâu sắc thêm tình cảm của anh đối với tôi, có phải sau này anh sẽ không đau khổ như vậy hay không.
Thế nhưng không có nếu như.
Chúng tôi đều hoang tưởng không chịu buông tay.
Hôm nay còn có một chuyện rất quan trọng, chính là ly hôn.
Rốt cuộc Lâm Thần Hạo cũng đáp ứng chuyện ly hôn.
Nhưng có một điều kiện, đó là tôi phải đến nhà hắn và Bạch Giai Nghi để ký đơn ly hôn, vì hắn muốn kết thúc ở đó.
Tôi không muốn kéo dài thêm nữa nên đành phải đáp ứng hắn.
Vốn không muốn để Khê Khê đi cùng, tôi lo lắng anh sẽ bị kích thích.
Nhưng anh rất kiên định.
“Anh hy vọng anh có thể ở bên cạnh em vào mỗi thời khắc quan trọng.”
Đã lâu không gặp lại Lâm Thần Hạo, trên mặt hắn là râu ria xồm xoàm.
Cả người giống như con rối bị rút đi linh hồn.
Nhưng tôi sẽ không cảm thấy hắn đáng thương chút nào, sự đáng thương của hắn vốn không phải do tôi tạo thành, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này sớm một chút.