Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C12

Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:22:03
Lượt xem: 1,788

13

 

Đêm đã khuya.

 

Tôi nhìn Ôn Nặc nhất quyết đòi nằm ngủ trên giường của tôi.

 

Nhìn Ôn Dục đi tới đi lui trong phòng tôi, rồi nằm trên ghế mà tôi thường nằm, dần dần ngủ thiếp đi.

 

Tôi thấy kỳ lạ: "Ngày thường thì chẳng bao giờ đến phòng tôi, bây giờ tôi ch rồi thì lại đến."

 

Hệ thống cũng không hiểu hành vi này gọi là gì, phân tích hồi lâu, phát ra tiếng ù ù như bị kẹt.

 

"Thôi… nghỉ ngơi chút đi, đừng phân tích nữa…" 

 

Tôi day day hai bên thái dương: "Lối thoát đã chuẩn bị xong chưa?"

 

"Sắp xong rồi" Hệ thống nói: "Sau khi quay về, sẽ không thể trở lại nữa."

 

Tôi ừ một tiếng: "Thế giới này sẽ bị hủy diệt sao?"

 

Hệ thống lại bắt đầu phân tích:

 

"Cốt truyện sụp đổ, thế giới này phải bị hủy diệt. Chỉ có điều, tôi cần điều tra thêm một thời gian và nộp đơn nâng cấp hệ thống do bug. Vì vậy, thế giới này sẽ tồn tại trong thời gian ngắn nữa."

 

Tôi lơ lửng bên cạnh Ôn Dục, lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của hắn.

 

Tám năm qua, tôi thực sự không hiểu hắn chút nào.

 

Thất bại một cách thảm hại.

 

Tình yêu 99% của Ôn Dục rốt cuộc là gì, tôi cũng không biết.

 

Thở dài một tiếng, tôi bay đến bên cạnh Ôn Nặc. Ôn Nặc ngủ không yên giấc, có lẽ là gặp ác mộng, chân mày nhíu lại, đôi môi nhỏ mím chặt.

 

Tôi không thể chạm vào thằng bé, không thể vuốt phẳng trán thằng bé.

 

Tôi ghé sát tai Ôn Nặc, khẽ nói: "Nặc Nặc vẫn chỉ là em bé thôi! Con cũng rất sợ phải không… Mẹ không trách con đâu. Con vẫn là con trai của mẹ mà!"

 

Hệ thống im lặng.

 

Tôi lượn qua lượn lại trong phòng, nhìn Ôn Dục, Ôn Nặc, thả hồn lơ đễnh.

 

Vài giờ sau, hệ thống đột nhiên xuất hiện, nói rằng lối thoát đã sẵn sàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-toi-tuong-lai/c12.html.]

 

Tôi nhìn lại không gian quen thuộc này một lần nữa.

 

"Đi thôi."

 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

14

 

Tại thế giới thực.

 

Ba năm sau, tôi hiếm khi nhớ lại thế giới cốt truyện.

 

Mỗi ngày là đi làm, chơi đùa với con gái, đấu khẩu với chồng, giống như bao gia đình bình thường khác, sống một cuộc sống bình thường, bình lặng nhưng hạnh phúc.

 

Hệ thống thấy tôi đánh giá cao khi nó hay gặp bug, thỉnh thoảng cho tôi điểm thưởng.

 

Điểm thưởng có thể đổi lấy "may mắn" trong thế giới thực, ví dụ như trúng xổ số, thăng chức tăng lương, sức khỏe dồi dào, v.v.

 

Xem như là một phúc lợi nhỏ.

 

 

15

 

Một buổi chiều nào đó, hệ thống đột nhiên onl.

 

"Hứa Diệp, tôi đã hoàn thành xong công tác điều tra, thế giới cốt truyện sẽ sớm bị hủy diệt."

 

Tôi vừa mới ngủ trưa dậy, nghe xong ậm ừ, rồi do dự hỏi: "Họ… thế nào rồi?"

 

Hệ thống dừng lại một lúc.

 

"Theo nguyên tắc, không được tiết lộ cho ký chủ.” 

 

“Thực ra… khụ, Ôn Dục đã dùng mọi cách đưa Lâm Hướng Hoan ra nước ngoài, trong ba năm không gặp lại cô ta, cũng không tiếp cận người phụ nữ nào khác. Hằng ngày chỉ làm việc, ở bên Ôn Nặc……. và đến viếng mộ cô, đốt đồ cúng."

 

Tôi suýt phun hết nước miếng ra ngoài.

 

Hệ thống tiếp tục nói: "Ôn Nặc đã khổ sở rất lâu, mãi không thể nguôi ngoai. Mất một năm, cậu bé mới chấp nhận sự ra đi của cô, bắt đầu cuộc sống bình thường.” 

 

“Cũng như Ôn Dục, Ôn Nặc không muốn gặp lại Lâm Hướng Hoan, chỉ là cậu bé không dám đến viếng mộ cô. Cậu ấy vẫn cảm thấy mình đã gi*t ch cô, không dám đối diện với cô."

 

Tôi thở dài.

 

Loading...