HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C4
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:15:41
Lượt xem: 1,760
05
Còn sáu ngày đếm ngược.
Tôi không thuê nhà nữa mà tìm một khách sạn sang trọng, tính nằm đó chờ thế giới này sụp đổ.
"Cốt truyện được giám sát dựa trên góc nhìn của ký chủ." Giọng nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên.
Tôi nhìn vào bản tin đám cưới sắp tới của Ôn Dục trên tivi và đáp lại "ừm" một tiếng.
Tôi tắt tivi, mở điện thoại, những trang tin tức cũng đầy những hình ảnh ngọt ngào của họ.
Phải chịu thiệt đến mức nào mới muốn cả thế giới chứng kiến sự bù đắp của hắn vậy?
"Vậy nên ký chủ cần phải tận mắt chứng kiến Ôn Dục và Hướng Hoan kết hôn thì hệ thống mới có thể đánh giá được mức độ lệch lạc của cốt truyện."
Tôi chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy.
Thảo nảo cả ngày hôm nay tôi chẳng cảm thấy mất trọng lực nữa.
"Hệ thống, cậu có từng nghĩ rằng cậu bị bug không?" Tôi bất đắc dĩ hỏi.
Hệ thống im lặng một lúc.
"Tôi sẽ xin bên trên nâng cấp lại."
"Nhưng nếu không có bug này, với khả năng của ký chủ, chỉ e rằng cô không thể đi đến hồi kết kịch bản được đâu."
Tôi nghẹn họng trân trối: "Cậu……"
"Ký chủ, xin hãy nhanh chóng xem kịch bản."
Giọng máy móc của hệ thống mang theo chút không nỡ.
"Rất nhanh thôi, cô sẽ được thoát khỏi thế giới này."
Nay là ngày thứ năm đếm ngược rồi.
Tôi mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, đến tham dự đám cưới của Ôn Dục.
Lễ cưới diễn ra trên bãi cát trắng ven biển.
Thời tiết nắng đẹp, gió nhẹ thoảng qua.
Khung cảnh được trang trí thành một biển hoa, thậm chí lối đi cũng được rải đầy cánh hoa hồng nhạt.
Hệ thống lo lắng tôi sẽ bị làm khó dễ nên nhắc tôi có thể đeo khẩu trang, kính râm để ngụy trang.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi mỉm cười và từ chối, rồi tự tìm một chiếc ghế pha lê gần phía trước, ngồi xuống và chờ đợi buổi lễ bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-toi-tuong-lai/c4.html.]
Với góc nhìn này, tôi có thể dễ dàng thấy rõ biểu cảm của Ôn Dục và Hướng Hoan.
"Ký chủ, thực sự cô…...."
Hôm nay hệ thống nói nhiều thật đấy!
Tôi lắc đầu, "Đừng lo lắng! Bọn họ không thèm để ý đến tôi, có khi tôi lại càng cảm thấy nhẹ nhõm."
"Buồn thì chắc chắn là buồn rồi, nhưng tôi mong chờ cuộc sống sau khi trở về hơn."
Nghĩ đến đây, tôi cầm lấy chiếc khăn trên bàn, gấp ba rồi gấp hai, tạo thành một chú gấu nhỏ.
"Nhìn xem, mỗi lần con gái tôi nổi nóng, tôi lại gấp một chú gấu thế này để dỗ con bé vui vẻ."
"May mắn là tôi vẫn chưa quên cách làm."
Tôi nâng chú gấu lên, ngắm nghía từ mọi góc độ.
Một giọng nói mềm mại quen thuộc từ phía sau vang lên: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Tôi quay đầu lại, thấy Ôn Nặc mặc bộ lễ phục chú rể nhí thật đáng yêu, tay cầm một giỏ hoa, trong giỏ có một hộp nhẫn màu hồng.
Tôi theo phản xạ định đưa tay ôm thằng bé.
Nhưng vừa đưa tay ra, tôi lại nhanh chóng rụt về.
Biểu cảm của Ôn Nặc đầy sự cảnh giác.
Thằng bé ôm chặt chiếc giỏ chẳng màng kiêng kỵ nói: "Mẹ không đến đây để chia rẽ ba dì Hướng Hoan nữa chứ!"
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: "Nặc Nặc hiểu lầm rồi, là dì Hướng Hoan mời mẹ đến tham dự đám cưới của ba và dì ấy mà."
Ôn Nặc ngẩn người, dường như không ngờ tôi lại nói như vậy.
Gãi gãi đầu, Ôn Nặc nhìn thấy chú gấu nhỏ trong tay tôi: "Mẹ, đó là cái gì vậy?"
Thằng bé vươn tay muốn lấy.
Tôi né tránh, đẩy thằng bé ra xa, "Nặc Nặc, đây không phải đồ chơi của con, không thể lấy."
Ôn Nặc trợn to mắt, đặt giỏ hoa xuống đất, nằng nặc đòi lấy cho bằng được: "Con muốn chơi với cái đó cơ!"
Tôi giơ chú gấu lên, nhưng chú gấu đột nhiên bị giật đi.
Tôi ngẩng đầu thấy Ôn Dục trong bộ vest lịch lãm, không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Hắn cầm lấy chú gấu, nhìn kỹ, rồi cúi xuống nhìn tôi: "Hứa Diệp, đừng dùng mánh khóe nhỏ để dụ dỗ Nặc Nặc, chẳng tác dụng gì đâu."