HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C9
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:21:28
Lượt xem: 2,212
10
Tôi buồn chán lượn lờ ra ngoài.
Ôn Nặc cuộn mình trên ghế, ôm lấy chân mình, khóc thút thít.
Lâm Hướng Hoan đã thay xong quần áo và vội vàng đến. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Nặc, nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé.
"Dì Hướng Hoan …" Ôn Nặc ngẩng đầu lên, khóc òa rồi lao vào lòng cô ta.
"Mẹ con ch rồi, con phải làm gì đây."
Trên gương mặt của Lâm Hướng Hoan lộ ra một biểu cảm khó đoán. Cô ta vỗ nhẹ vào lưng Ôn Nặc, thì thầm: "Đừng sợ, dì sẽ ở bên cạnh con."
Ôn Nặc ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:
"Dì Hướng Hoan, con vừa mới nhớ ra, mẹ con chưa từng đụng đến giỏ hoa."
"Là dì bảo con cầm giỏ hoa đi tìm mẹ, nhẫn bị mất không liên quan đến mẹ."
Lâm Hướng Hoan chợt cứng đờ. Cô ta nhìn xung quanh một cách lúng túng: "Ừ, dì cũng tin rằng mẹ con vô tội."
Ôn Nặc không chịu bỏ qua: "Nhưng mẹ đã ch rồi. Bởi vì con và ba không tin tưởng mẹ."
Tôi cảm khái nhìn Ôn Nặc. Thằng bé còn nhạy bén hơn so với Ôn Dục, chỉ là do còn nhỏ nên dễ bị lừa gạt.
"Nặc Nặc, con đang nói gì thế?" Lâm Hướng Hoan cố cười nói: "Mẹ con qua đời vì bệnh tim đột phát mà."
"Không!" Ôn Nặc cứng đầu nhìn Lâm Hướng Hoan: "Mẹ ch là do con, ba và cả dì nữa."
Biểu cảm của Lâm Hướng Hoan không thể duy trì được nữa. Cô ta cảm nhận được xung quanh có người đang nhìn mình và thì thầm bàn tán.
"Nặc Nặc!" Lâm Hướng Hoan nâng cao giọng, cố gắng trấn áp Ôn Nặc: "Mẹ con tự muốn đến dự đám cưới, tự mình không chịu nổi kích thích mà qua đời, sao liên quan đến dì được?"
Ôn Nặc trước giờ không không thích ăn cứng chỉ ăn mềm.
Thằng bé đẩy mạnh Lâm Hướng Hoan ra, nhảy xuống đất, hét lên: "Chính dì đã bảo con chọc tức mẹ! Vì vậy mẹ mới ch! Rõ ràng cả dì Hướng Hoan, con và ba đều biết rõ điều đó! Nếu không yêu mẹ, mẹ sẽ ch!"
Giọng nói của trẻ con có tính cảm thấu kỳ lạ, làm những người đang nấp trong góc tường, dựa vào ghế, hay giả vờ nhìn vào điện thoại đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Hướng Hoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huong-toi-tuong-lai/c9.html.]
Lâm Hướng Hoan muốn đưa tay bịt miệng Ôn Nặc lại, nhưng đã quá muộn.
Ôn Nặc khóc kêu lên: "Chúng ta đã gi*t mẹ! Nên mẹ mới ch!"
Lâm Hướng Hoan âm thầm chửi rủa trong lòng.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cô ta đã nói với Ôn Dục không nên tiết lộ chuyện hệ thống cho Ôn Nặc biết, một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể giúp họ lừa gạt hệ thống được.
Nhưng Ôn Dục khăng khăng Ôn Nặc đã hiểu chuyện, hơn nữa lời nói của trẻ con thường dễ khiến người khác tin tưởng hơn.
Cuối cùng Lâm Hướng Hoan mới đồng ý.
Sau đó, cô ta cũng cảm thấy may mắn khi Ôn Nặc biết về sự tồn tại của hệ thống.
Dù sao thì Ôn Nặc chính là con d.a.o sắc bén nhất để đ.â.m vào Hứa Diệp.
Đứa con mình sinh ra lại trở thành hung thủ gi*t ch mình.
Lâm Hướng Hoan càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Hứa Diệp sẽ ch nhanh như vậy. Thậm chí còn xui xẻo ch ngay trong hôn lễ của cô ta.
Nhưng mà ngẫm lại thì đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Nghĩ kỹ thì sau này cô ta chẳng cần tốn công đối phó với Hứa Diệp và cái hệ thống kia nữa.
Chỉ cần xử lý tốt mối quan hệ với Ôn Nặc, thì tương lai làm sao mà không sáng lạng được?
"Nặc Nặc nói nhỏ chút." Lâm Hướng Hoan cố hạ giọng, nhẹ nhàng: "Con biết mà… không ai tin rằng trên thế giới này có hệ thống đâu."
Ôn Nặc ngừng khóc ngay lập tức, đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và lạ lẫm.
Thằng bé như một con sói nhỏ bị bỏ rơi. Tôi lơ lửng bên cạnh, muốn chạm vào thằng bé, nhưng chỉ có thể xuyên qua cơ thể thằng bé.
Ôn Nặc của tôi……. Dù đã là linh hồn, tôi vẫn cảm thấy đau đớn.