Hươu con va vào tim - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:27:58
Lượt xem: 80
Sáng hôm sau, Lộc Nghiên đã vệ sinh cá nhân xong, với vẻ mặt mệt mỏi, bước ra từ phòng chính.
Tối qua cô không ngủ được.
Một phần là do chưa quen giường mới, phần còn lại là vì vào lúc hai giờ sáng, cô chủ động đề nghị sống chung với Cố Trực Nam.
…… Mặc dù không phải sống chung theo nghĩa đen.
Căn hộ của Cố Trực Nam cách căn hộ của cô không xa, ban đầu cô hoàn toàn có thể chọn ở một đêm, sau đó mỗi ngày tìm lý do để mang bữa sáng đến cho anh, ngay cả khi người cùng thuê thực sự là một cô gái, cũng không vấn đề gì.
Không có “ban đầu”.
Sắc đẹp khiến người ta giảm trí thông minh.
Sáng sớm lúc bảy rưỡi, cửa phòng ngủ hơi mở, Cố Trực Nam không có mặt trong căn hộ.
Lộc Nghiên định ra bếp lấy nước, thì điện thoại rung lên.
“Nghiên Nghiên, tối qua cậu gọi cho tớ à? Tớ mới nhìn thấy,” giọng Cao Thục Nhã có chút mệt mỏi, khẽ ngáp một cái, “Có chuyện gì vậy?”
“Đã không còn vấn đề gì rồi.”
Cao Thục Nhã: “Buổi trưa tớ sẽ đến nhà cậu ăn cơm, mẹ tớ gửi một đống thịt treo gác bếp lên, lát nữa tớ mang qua.”
Thường thì vào cuối tuần, Cao Thục Nhã hay đến nhà Lộc Nghiên, Lộc Nghiên nhớ lại cảnh tượng lộn xộn trong căn hộ, thở dài: “Hôm nay có lẽ không được, để ngày mai đi.”
Cao Thục Nhã ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
Lộc Nghiên không giấu giếm, vừa đun nước vừa kể lại chuyện tối qua.
“Cái tên trộm ấy cứ như đi dạo trên Taobao vậy? Còn để lại đánh giá năm sao để lần sau quay lại?” Cao Thục Nhã mắng một hồi, “Vậy Nghiên Nghiên, tối qua cậu ngủ ở đâu?”
Lộc Nghiên chân thành nói: “Nhà của Cố Trực Nam.”
Phía bên kia im lặng rất lâu, rồi Cao Thục Nhã mới tìm lại được giọng mình: “Anh…anh ta đã làm gì với cậu?!”
“Không có…” Lộc Nghiên nghe thấy tiếng cửa đóng ở hành lang, ngừng lại.
Cố Trực Nam đang đứng trước cửa với vài túi lớn, Lộc Nghiên nhỏ giọng nói chuyện với Cao Thục Nhã vài câu, cất điện thoại và đi về phía anh. Nhìn thấy những túi đựng rau củ và thịt được phân loại rõ ràng, trông rất tươi mới.
“Anh đi mua rau à?” Lộc Nghiên định giúp mang vài túi nhưng anh đã nhận lấy. Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao không gọi em cùng đi?”
“Đi chạy bộ buổi sáng, tiện đường ghé qua mua luôn.” Cố Trực Nam mặc áo phông trắng và quần thể thao màu xám, còn vương lại chút mồ hôi sau khi tập thể dục. Anh mang túi vào bếp nhưng không vào trong, nhìn Lộc Nghiên và cười nhẹ, “Chào buổi sáng.”
Anh không cười còn đỡ, nhưng khi cười, Lộc Nghiên lại nhớ đến chuyện mình đã hành động thiếu suy nghĩ vì bị vẻ đẹp của anh mê hoặc tối qua.
Lộc Nghiên: “…Chào buổi sáng.”
Cố Trực Nam mang tất cả các túi vào bếp, đặt đầy bàn đá. Anh để thịt đông lạnh vào tủ lạnh trước khi đi vào phòng tắm. “Anh đi tắm đây.”
Những thực phẩm anh mua đủ để làm một bữa ăn phong phú. Lộc Nghiên lướt qua một lượt, ánh mắt sáng lên và hỏi: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”
“Anh sẽ nấu” Cố Trực Nam đáp.
“Gì cơ?”
Cố Trực Nam dừng lại, quay đầu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Chẳng phải em nấu bữa sáng sao?” Lộc Nghiên vẫn còn ngơ ngác.
“Hôm nay để anh làm.” Cố Trực Nam nhìn ánh sáng chiếu vào bếp, đôi mắt hắn lấp lánh như có ánh sáng, bình thản nói, “Chào mừng người bạn mới.”
“…”
Sau khi anh tắm xong, Lộc Nghiên đã lấy lại bình tĩnh.
Nồi cơm điện trong bếp đang nấu cháo.Tóc của Cố Trực Nam còn hơi ướt, vài sợi tóc đen dính trên trán Lộc Nghiên đứng bên cạnh nhìn anh cắt cà chua, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, phản chiếu hình ảnh những hàng lông mi dài, lại gần còn ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ.
“Thực sự không cần em giúp gì sao?” Lộc Nghiên quan sát hồi lâu, mở miệng nói, “Những củ khoai tây của anh có cần cắt không? Em giúp anh cắt nhé.”
Cố Trực Nam ngẩng đầu: “Không cần.”
Lộc Nghiên cảm thấy không có việc gì để làm, nếu cứ nhìn anh, cô lại có thể lạc lối. Để tìm việc cho mình, cô chớp mắt, thành thật nói: “Khi em ở trong bếp, nếu không làm gì thì cảm thấy rất khó chịu.”
Giọng nói của cô chân thành, đầy sức thuyết phục. Nghe xong, động tác của Cố Trực Nam dừng lại.
Cố Trực Nam nhìn cô một lát, có vẻ hơi nhướn mày một chút, rồi chỉ vào cái bàn đảo: “Có một cái hộp đen là của em.”
Trên bàn đảo, các túi rau chưa được dọn, Lộc Nghiên tìm thấy một túi vải nhung màu xám bạc, vì nó quá nhỏ nên bị chôn vùi giữa các túi khác.
Túi vải rất đẹp, có hoa văn phản chiếu, miệng túi được khóa bằng dây xích màu bạc, đóng gói rất tinh tế.
“... Đây là cái gì?” Lộc Nghiên cảm thấy khá tò mò.
Cố Trực Nam không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Đây là quà tặng cho em.”
Bên trong túi là một món đồ đen hình trụ phẳng, chỉ bằng lòng bàn tay.
Nó hơi nặng, cảm giác rất thoải mái, bề mặt trên cùng có những đường vân. Ngoài ra, Lộc Nghiê không tìm thấy chỗ nào khác để cầm.
Đây là cái gì?
Một viên đá để giữ giấy? Một cái đĩa bay? ... Hay chỉ đơn thuần là một vật trang trí?
Chắc là vật trang trí thôi.
Sau khi nghiên cứu kỹ, Lộc Nghiên định hỏi thì Cố Trực Nam đã cắt xong nguyên liệu, lấy ra một hộp vỏ bánh cuốn, hỏi: “Chả giò cuốn thế nào?”
Lộc Nghiên tạm thời đặt quà sang một bên và đến giúp anh gói chả giò.
Bữa sáng của họ dù không thể thành một bữa tiệc hoành tráng nhưng cũng rất phong phú. Ăn xong bữa sáng, Lộc Nghiên mang món quà về phòng chính, quan sát món đồ không biết tên trước mặt và chụp một bức ảnh.
Lộc Nghiên: 【[Ảnh]】
Cao Thục Nhã: 【Đây là cái gì?】
“Nghiên Nghiên, cái cậu chụp giống như viên than, phiên bản mini…” Cao Thục Nhã gọi điện ngay lập tức, “Đây là cái gì?”
“Là quà của Cố Trực Nam” Lộc Nghiên vẫn còn bối rối, “Tớ cũng không biết là gì.”
Cao Thục Nhã nghĩ rằng chuyện này đơn giản thôi: “Hỏi anh ta đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huou-con-va-vao-tim/chuong-25.html.]
“Tớ đã hỏi rồi, anh ấy không nói.”
Trên bàn ăn sáng, Lộc Nghiên đã hỏi lại nhưng bị điện thoại của Cố Trực Nam làm gián đoạn.
Anh nghe thấy câu hỏi của cô, nhưng sau khi nhận cuộc gọi xong, anh chỉ trở lại chỗ ngồi mà không đề cập gì đến vấn đề này.
“Đàn ông thường tặng quà bí ẩn như thế… có lẽ chỉ là một món đồ trang trí nhỏ thôi.” Cao Thục Nhã kết luận.
“Nhưng tớ muốn biết liệu nó có đắt không.”
Chỉ nhìn vào bao bì quà, Lộc Nghiên tự cảm thấy đó là một món quà quý giá.
Cao Thục Nhã nói: “Dù có đắt hay không cũng đã tặng cho cậu rồi… Chờ chút, cậu không định như trước đây với Phó Khải Châu, trả lại quà đấy chứ?”
Trước đây, khi Lộc Nghiên còn ở bên Phó Khải Châu, anh ta thường xuyên tặng cô quà, cô đều trả lại những món đắt tiền.
“Không phải, tớ muốn tặng anh ấy món quà tương tự.” Lộc Nghiên nghĩ một chút, “Dù nó có đắt, tớ cũng không muốn trả lại.”
Lần đầu tiên đấy.
Cao Thục Nhã đã dùng phần mềm nhận diện hình ảnh kiểm tra, không có kết quả, rồi tìm trên mạng, cuối cùng cũng tìm thấy một số sản phẩm tương tự.
“Đây là… đế để đốt nhang muỗi.”
Lộc Nghiên hỏi: “Đế để đốt nhang muỗi?”
“Đúng vậy.” Cao Thục Nhã nhìn những sản phẩm tương tự, đọc rõ từng chữ, “Đế đốt nhang muỗi sáng tạo bằng gỗ đàn hương, giá gốc 278, giá giảm còn 208, rất cần thiết để chống muỗi trong mùa hè. Thực sự rất chu đáo đấy.”
.
Trên thực tế, bất cứ món quà nào lúc này cũng đều là thứ mà Lộc Nghiên cần.
Sau cuộc đột nhập tận tâm của tên trộm tối qua, căn hộ của Lộc Nghiên không chỉ mất đi vài món đồ giá trị mà những vật trang trí còn lại cũng bị ném vỡ tan trong quá trình lục lọi khắp nơi.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn sáng, Cố Trực Nam đã đưa Lộc Nghiên về căn hộ để thu dọn hành lý.
“Ơ, cô gái, về rồi à?” Dì hàng xóm nghe thấy động tĩnh ở căn hộ đối diện, liền bước ra nhìn một cái. Nhớ lại cảnh tượng tan hoang trong căn phòng của Lộc Nghiên tối qua, không khỏi sợ hãi nói, “Sáng nay người của ban quản lý tòa nhà đã đến rồi, tuần này sẽ sửa lại camera an ninh. May mà hôm qua lúc tên trộm đến cháu không có ở nhà, con gái ở một mình như vậy thật nguy hiểm.”
Lộc Nghiên đang tìm chìa khóa để mở cửa, nghe vậy liền quay đầu lại, lễ phép đáp một tiếng.
“Đây là bạn trai của cháu phải không?” khi nhìn thấy Cố Trực Nam đứng bên cạnh cô, niềm nở nói, “Chàng trai trông tinh thần phấn chấn lắm.”
Cố Trực Nam gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Dì cũng vậy.”
[Xiaosi]
Dì cười tươi rói.
Sau một lúc nói chuyện ở cửa, cuối cùng Lộc Nghiên cũng tìm được chìa khóa vừa làm lại tối qua và mở cửa.
Tối qua cô chưa dọn dẹp căn hộ, đồ đạc vẫn ngổn ngang khắp nơi. Trên nền gạch trắng của phòng khách là những dấu chân lộn xộn, khắp nơi bừa bộn đến mức không còn chỗ nào để bước vào.
Lộc Nghiên: “……”
“Anh ngồi tạm một lát,” Lộc Nghiên ngại ngùng vài giây, dọn dẹp một chỗ trên ghế sofa cho Cố Trực Nam rồi chỉ về phía phòng ngủ, “Em vào trong thu xếp hành lý.”
Cố Trực Nam nhìn thoáng qua đống hỗn loạn trước mắt và nói: “Để anh giúp em.”
“Không không cần đâu—” Lộc Nghiên từ chối ngay lập tức, rồi lịch sự nói thêm, “Em làm được mà.”
Phòng ngủ bên trong còn bừa bộn hơn.
Cô vẫn còn tự trọng, dĩ nhiên không thể để anh vào đó.
“Em sẽ dọn xong ngay thôi. Nếu anh thấy chán, có thể đọc sách, em nhớ bên cạnh ghế sofa có cái tủ sách, chắc là chưa bị trộm lấy mất.” Lộc Nghiên thò đầu ra khỏi phòng ngủ.
Cố Trực Nam lặng lẽ nhìn cô một lúc, cười nhẹ.
Trong phòng ngủ, Lộc Nghiên thu dọn tất cả quần áo trong tủ vào vali, ngồi xổm bên cạnh vali, sự bình thản giả vờ nãy giờ ngay lập tức sụp đổ.
Từ nhỏ đến giờ, ngoài bố mẹ, cô chưa từng sống chung với ai, nói không căng thẳng là nói dối.
Cô chỉ ở tạm hai tháng thôi, khi bạn của Cố Trực Nam trở về, cô sẽ chuyển đi ngay.
Lộc Nghiên bỗng nghĩ đến điều này.
Căn hộ mà Cố Trực Nam thuê nằm ở đường Xuân Hòa, khu vực đó giá nhà rất đắt, mà anh chỉ cho thuê phòng chính với giá tiền rẻ thế này, chẳng phải là quá ít sao... Sao trông giống như cô đang lợi dụng anh vậy?
Nghĩ đến đây, Lộc Nghiên nở một nụ cười hiền lành với hai lúm đồng tiền dễ thương.
… Dù sao cũng không thể để người khác lợi dụng mình được.
Đang thu dọn một nửa, điện thoại cô đặt trên giường bỗng vang lên.
Người gọi đến là mẹ của Lộc Nghiên, cô bắt máy: “Mẹ.”
Mẹ cô hỏi thăm vài câu rồi hỏi tiếp: “Nghiên Nghiên à, con có ở nhà không?”
Lộc Nghiên đáp: “Có ạ.”
“Hai ngày trước mẹ gửi cho con thuốc bổ, con nhận được chưa?” Mẹ cô dịu dàng nói, “Mẹ bảo bố con kê đơn cho con đó, đừng sợ đắng mà không uống, uống một chút sẽ tốt cho sức khỏe…”
Gói hàng thì có gửi đến, nhưng tối qua đã bị tên trộm lấy mất rồi.
Lộc Nghiên chỉ đáp mơ hồ: “Dạ.”
“Mẹ nghe giọng con là biết lại qua loa với mẹ rồi,” mẹ cô hiểu quá rõ con gái mình, nói giọng không vui, “Thôi, dù sao mẹ cũng sẽ đến thăm con mấy ngày, không sợ không theo dõi được con.”
“Dạ——Cái gì?” Lộc Nghiên ngớ người.
Mẹ cô cười: “Thôi được rồi, mẹ vào thang máy đây, lát nữa nhớ ra mở cửa.”
Ngoài phòng khách, Cố Trực Nam đang cúi người dựng lại cái đèn đứng bị đổ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ.
Lộc Nghiên đột ngột mở cửa bước ra, vẻ mặt rõ ràng lộ rõ sự bối rối và hoảng hốt, cô liếc mắt nhìn về phía cửa chính, rồi lại nhìn anh: “Em…”
Sau khi dựng lại cái đèn, Cố Trực Nam thả tay, hỏi nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?”
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc này.
Hai người chạm mắt nhau.
Tim Lộc Nghiên như ngừng đập: “……Mẹ em.”