Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hươu con va vào tim - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:05:49
Lượt xem: 82

Phòng chờ ồn ào, bên ngoài cửa kính lớn, máy bay đang cất cánh từ đường băng.

Lộc Nghiên cầm điện thoại, giữa tiếng ồn, im lặng đứng yên trong suốt ba mươi giây.

"Được rồi." Tống Hòa gật đầu, ghi lại chỉ thị của sếp, tiếp tục báo cáo công việc một cách cung kính, "Hội nghị trí tuệ nhân tạo năm nay sẽ tổ chức tại Hoài Thành, tháng này... Cố tổng?"

Cố Trực Nam có vẻ cảm nhận được, ngẩng lên liếc qua, không xa là những người kéo vali đi qua đi lại, không có gì khác thường.

"Không có gì." Anh lạnh lùng thu ánh mắt lại, "Tiếp tục nói."

Bên ngoài sân bay, trong xe taxi, Lộc Nghiên ngồi im trên ghế sau, ngẩn ngơ không nói một lời, màn hình điện thoại trước mặt đã tắt từ lâu.

Sau một lúc ngẩn người, cô mở khóa điện thoại, màn hình vẫn dừng lại ở nội dung tìm kiếm cách đây mười phút.

Cô chưa bao giờ thử tìm kiếm tên Cố Trực Nam trên mạng.

Thứ nhất là cảm thấy không cần thiết, cô chưa đến mức yêu một người mà phải điều tra kỹ lưỡng, thứ hai là—

Anh nói rằng mình là tài xế. Bỏ học, thất nghiệp, sống chung với bạn bè trong một căn hộ thuê.

Khi kết quả tìm kiếm hiện ra trước mắt Lộc Nghiên, những tin tức tràn ngập như thể đang viết rõ ràng rằng: cô thật ngốc.

Cố Trực Nam, mục đầu tiên trên baidu*.    

*Giống như google

Sinh viên ưu tú của trường Đại học T, học tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, người sáng lập và giám đốc điều hành của Tập đoàn Thịnh Hồng, thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Cố Trọng.

Còn nhiều hơn thế nữa.

Lộc Nghiên từ từ cuộn xuống, xem qua những danh hiệu lấp lánh khác nhau, không bỏ qua cả những giải thưởng truyền thông ở dưới cùng.

Mới nhất là vào tháng ba năm nay. Một tờ báo tài chính uy tín đã công bố bảng xếp hạng các nhà đầu tư gốc Hoa, tên Cố Trực Nam lọt vào top mười, là người trẻ nhất trong số mười người đó.

Xem xong, cô lại quay về phần trên cùng, phần hình ảnh có một bức ảnh từ phương tiện truyền thông, người đàn ông đang phát biểu tại một diễn đàn công nghệ, mặc dù độ phân giải thấp nhưng không thể che đi vẻ đẹp của anh.

Kể từ khi trở về nước ba năm trước, những bức ảnh của Cố Trực Nam trên mạng rất ít, có vẻ như anh luôn giữ một phong thái khiêm tốn.

Các tầng lớp xã hội khác nhau như sống trong hai thế giới khác nhau. Lộc Nghiên mỗi ngày lo lắng chuyện mất việc của anh, nhưng không bao giờ nghĩ rằng, anh mới là người có thể làm cho hàng triệu người thất nghiệp chỉ bằng một cái nhíu mày.

Vậy những việc xảy ra trong thời gian qua là gì?

"Cô gái, cô đi đâu vậy?" Tài xế từ gương chiếu hậu nhìn Lộc Nghiên, thấy cô mải suy nghĩ lâu không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.

"Đi—" hành lý của cô vẫn còn ở căn hộ của Cố Trực Nam. Lộc Nghiên dừng lại, báo một địa chỉ khác, "Đến Tuyệt tình bar."

"Được rồi."

Xe chạy lặng lẽ rời khỏi sân bay, lên cao tốc, tiến vào thành phố. Lộc Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật dần trở nên nhộn nhịp, đầu cô đang rất loạn không suy nghĩ được gì.

Cô muốn gọi điện cho Cố Trực Nam ngay bây giờ, hỏi thẳng anh tại sao lại lừa dối cô lâu như vậy.

Là bị cô làm phiền không thể từ chối, hay là thấy cô bị lừa dối cảm thấy thú vị.

Liệu có chút nào đó, thực sự bị cảm động.

Thực ra nghĩ lại, anh chỉ đồng ý làm đối tượng hẹn hò của cô, cũng đã hôn vào tai cô, ôm cô, nhưng chưa bao giờ làm rõ mối quan hệ giữa hai người.

Có vẻ như không cần hỏi nữa.

Danh bạ đã mở, Lộc Nghiên cúi đầu dừng lại một lát, vẫn gọi điện cho Cao Thục Nhã: “Thục Nhã.”

"Ơi Nghiên Nghiên, dì đã lên máy bay rồi sao?" Cao Thục Nhã trả lời.

"Ừ." Lộc Nghiên hỏi, "Chỗ cậu có rượu không?"

"Cậu muốn uống rượu ngay bây giờ sao?" Cao Thục Nhã thường mở quán bar vào lúc sáu giờ chiều, cô hơi ngạc nhiên, nghe thấy giọng nói của Lộc Nghiên có vẻ không ổn, "Có có, tớ sẽ bảo Tiểu Chu bọn họ mở Tuyệt tình trước, cậu cứ đến thẳng là được... Có chuyện gì vậy?"

Lộc Nghiên không nói nhiều, trò chuyện vài câu rồi bình tĩnh cúp điện thoại.

Khi đến Tuyệt tình, trời vừa chập tối, khoảng 5 giờ chiều. Con hẻm này toàn là quán bar, ban đêm thì sôi động với các hàng ăn vặt và quầy đồ nướng, nhưng giờ này còn sớm, nên đường phố khá thưa thớt người qua lại.

Nhân viên pha chế đang sắp xếp bàn ghế và lau chùi ly tách, Cao Thục Nhã đứng dựa vào quầy bar, không đưa ngay ly rượu cho Lộc Nghiên: "Cậu chưa ăn tối phải không? Uống rượu khi đói thì sao mà chịu nổi?"

"... Không ăn đâu," Lộc Nghiên đang rối bời, chẳng muốn nói gì thêm, khẽ bặm môi, "Đưa cho tớ đi."

Đôi mắt nai con ngây thơ, trong sáng của cô thực sự quá lừa tình, Cao Thục Nhã không thể từ chối, cuối cùng vẫn đưa ly rượu cho Lộc Nghiên.

Sao chỉ đi tiễn mẹ ở sân bay mà trở về lại thành ra thế này?

Nhớ nhà à?

Cao Thục Nhã nghĩ mãi không ra, tim đập thình thịch, lo lắng nhìn Lộc Nghiên liên tục uống hết ly này đến ly khác, từ bia vài độ đến rượu mạnh, uống như đang thưởng trà chiều, không hé thêm lời nào.

"Thôi đủ rồi Nghiên Nghiên—uống thêm nữa là xảy ra chuyện đấy!" Cao Thục Nhã liếc mắt ra hiệu cho bartender, chặn ly rượu của Lộc Nghiên lại, "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Lộc Nghiên lắc đầu, định nói gì đó thì điện thoại bên cạnh ly rượu bắt đầu rung lên.

"Là cuộc gọi của Cố Trực Nam." Cao Thục Nhã liếc nhìn, "Cậu không nghe máy à?"

Lộc Nghiên suýt nữa đã bắt máy.

Anh vừa mới hạ cánh không lâu, tính ra thì giờ cũng đã về đến căn hộ rồi.

... Nhưng về căn hộ nào?

Uống vài ly rượu khi bụng trống rỗng, men say xâm chiếm rất nhanh, nhưng cũng không làm cô quên được những tin tức vừa xem qua. Cố Trực Nam đầu tư vào hơn chục công ty bất động sản, những lời anh nói về việc ở chung nhà với bạn chỉ là một trò đùa mà có lẽ chỉ mỗi cô mới tin.

Màn hình điện thoại vẫn sáng lên với cuộc gọi từ Cố Trực Nam, cô im lặng chờ đợi vài giây rồi ngắt máy.

Nghĩ một lúc, cô quyết định tắt nguồn điện thoại.

"..." Cao Thục Nhã nhìn thấy vậy, sững sờ đến mức không cầm chắc ly rượu, cảm nhận ngay là có mâu thuẫn tình cảm giữa hai người, "Cố—"

"Thục Nhã, tớ hơi choáng," Lộc Nghiên cất điện thoại đi, đứng dậy nhưng hơi loạng choạng, đôi môi khẽ nở một lúm đồng tiền nhợt nhạt, "Cậu cho tớ lên lầu nghỉ một lát được không?"

Cao Thục Nhã lập tức nuốt lại câu hỏi: "Được chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huou-con-va-vao-tim/chuong-28.html.]

Tầng hai của quán bar là phòng nghỉ, đôi khi dành cho nhân viên ở tạm một thời gian, đôi khi cho những khách hàng say xỉn đến mức không thể về nhà ngủ qua đêm. Một trong các phòng là của Cao Thục Nhã, những lúc cô về trễ lười không về nhà, cô sẽ ngủ lại ở đây.

Tầng hai không lớn, chỉ có bốn phòng, mỗi phòng chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc giường và một tủ quần áo.

Cao Thục Nhã dìu Lộc Nghiên vào phòng của mình. Sau khi uống say, cô ấy rất ngoan ngoãn, chỉ muốn ngủ, nằm cuộn tròn trên giường đơn như một cục bông mềm, quấn chặt chăn quanh người.

Khi Cao Thục Nhã bật điều hòa, quay lại thì thấy Lộc Nghiên đã quấn mình chặt đến mức gần như nghẹt thở trong chăn.

Cô vội vàng giải cứu, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lộc Nghiên cũng lộ ra khỏi lớp chăn, đôi mắt khép hờ, lông mi dài rũ xuống, hàng lông mày nhíu lại như có điều không vui.

Dáng vẻ thật dữ dằn, nhưng không hiểu sao, vẫn lộ rõ chút uất ức và bối rối.

Cao Thục Nhã thực sự muốn biết lý do, nhân lúc Lộc Nghiên đang nửa tỉnh nửa mê, cô hỏi: "Nghiên Nghiên, có chuyện gì vậy?"

"... " Lộc Nghiên khó chịu vì cơn buồn ngủ, khẽ mấp máy môi, mãi sau mới thì thào: "Nghiên Nghiên không vui."

"Tại sao cậu không vui?"

Không ngờ sau câu hỏi này, lông mi của Lộc Nghiên khẽ động đậy, cô mở mắt, tỉnh lại.

Không khí đột nhiên trở nên im ắng. Cao Thục Nhã định hỏi tiếp thì Lộc Nghiên bất ngờ thò tay ra khỏi chăn, bặm môi, rồi đập vài cái lên giường, phát ra những tiếng uỵch uỵch nặng nề.

Một cơn giận dỗi trăm phần trăm.

Cô nói từng chữ một: "... Đàn ông, đều là đồ chó."

“Cậu với Cố Trực Nam...” Cao Thục Nhã cảnh giác ngay lập tức, "Anh ta đã làm gì cậu? Anh ta bắt nạt cậu à?"

Chờ mãi, nhưng Lộc Nghiên không nói gì thêm.

Cao Thục Nhã ngớ người, dù say cô ấy vẫn không chịu nói ra.

Tới 6 giờ chiều, quán bar Tuyệt tình bắt đầu đón khách, người vào ra lác đác. Tối thứ Bảy, khách rất đông, khi Lộc Nghiên mơ màng tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng nhạc và những tiếng ồn ào không ngừng vọng lên từ tầng dưới.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, qua ô cửa sổ nhỏ chiếu vào con hẻm yên tĩnh bên ngoài, ánh trăng lọt qua khung cửa sổ. Sau một lúc ngồi yên chịu đựng cơn mệt mỏi sau khi say, Lộc Nghiên ngồi dậy và bật điện thoại, giờ đã là hơn 10 giờ đêm.

Có bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Cố Trực Nam.

Lộc Nghiên mở WeChat, tin nhắn đầu tiên là từ anh gửi lúc hơn 5 giờ chiều.

Cố Trực Nam: 【Sao không bắt máy?】

Cố Trực Nam: 【Anh đang ở dưới nhà, cùng ăn tối nhé.】

Cố Trực Nam: 【Em ở đâu rồi?】

Từ lúc rời sân bay cho tới giờ, trong đầu Lộc Nghiên chỉ toàn là những suy nghĩ lộn xộn và khó chịu, giờ ngồi một mình trong yên tĩnh, cuối cùng cô cũng có thể sắp xếp lại cảm xúc.

Một phần là cảm giác mơ hồ, khó tin, một phần là tức giận, còn lại là bối rối và không hiểu được.

Cô không biết tại sao Cố Trực Nam lại lừa dối mình. Lừa dối lâu đến thế.

Dù là lý do gì, Lộc Nghiên cũng không thể chấp nhận việc mình bị giấu giếm như một kẻ ngốc suốt mấy tháng trời.

Cô giới thiệu việc làm cho anh, đưa anh đi gặp bạn bè, dự họp lớp, gặp gỡ gia đình, tất cả những việc cô làm đều quá ngốc nghếch.

Lộc Nghiên không phải là người do dự thiếu quyết đoán, cô có thể thẳng thắn hỏi Cố Trực Nam tại sao lại làm như vậy, đòi một câu trả lời rõ ràng. Hoặc như khi đối mặt với việc Phó Khải Châu ngoại tình trước đây, cô có thể không nói gì, lập tức chặn mọi liên lạc với anh ta, dứt khoát kết thúc mối quan hệ.

Nhưng lần này, cô chỉ thoát khỏi khung trò chuyện mà không làm gì cả.

Nhớ đến tin nhắn kỳ lạ chiều nay, Lộc Nghiên im lặng một lát, rồi tìm thấy WeChat của Vương Lộc trong danh sách bạn mới thêm gần đây và kết bạn lại với anh ta.

Khi anh ta chấp nhận kết bạn, Lộc Nghiên nhắn tin: 【Câu anh nhắn chiều nay, có ý gì vậy?】

Vài phút sau, Vương Lộc trả lời.

Vương Lộc: 【Lộc Nghiên, cô thật là người hay quên. Cô bảo bạn trai mình dùng thủ đoạn sa thải tôi, chẳng lẽ lại quên nhanh thế sao?】

Vương Lộc: 【Lấy công báo thù riêng, thật là ác độc】

Cố Trực Nam lại khiến Vương Lộc bị mất việc.

Mấy tháng ở bên nhau, bình thường anh ấy luôn có vẻ ôn hòa trầm tĩnh, thỉnh thoảng khi gọi điện thoại, đôi lúc nhíu mày, lộ ra chút không kiên nhẫn nhạt nhòa, cũng không có chút gì của khí chất người đứng đầu làm người khác phải run sợ. Nhưng bây giờ, Lộc Nghiên nghĩ lại, mới nhận ra mình đã vô thức bỏ qua nhiều điều.

Ví dụ như sự điềm tĩnh bất cứ lúc nào của Cố Trực Nam, và sự thanh cao ẩn hiện trong lời nói và cử chỉ của anh ấy, đều không phải là thứ có thể dễ dàng có được chỉ trong một sớm một chiều.

Lộc Nghiên ngẩn người một lúc rồi tỉnh lại.

Lộc Nghiên: 【 Anh đáng bị như vậy】

Gửi xong, Lộc Nghiên mặt đơ ra, cho Vương Lộc vào danh sách đen lần nữa.

Nhạc sĩ biểu diễn tại quán bar đã hát xong một lượt, lúc này trong quán đổi sang đĩa nhạc nhẹ nhàng. Cao Thục Nhã đang tựa lưng vào ghế sô-pha tán gẫu với người khác.

Nhớ lại Lộc Nghiên đang ngủ trên tầng, Cao Thục Nhã vừa định xem mấy giờ rồi thì điện thoại đổ chuông.

Cố Trực Nam?

"Chào, anh." Cao Thục Nhã ngạc nhiên, đứng dậy bước ra ngoài.

Giọng nam trầm ổn và lịch sự: "Xin chào, Lộc Nghiên có ở chỗ cô không?"

"Nghiên Nghiên..." Cao Thục Nhã nghĩ đến dáng vẻ của Lộc Nghiên, liền hỏi ngay, "Anh và Lộc Nghiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

[Xiaosi]

"Em ấy sao rồi?" Sau một hồi, giọng Cố Trực Nam trầm xuống.

Cao Thục Nhã nói: "Chiều nay Lộc Nghiên đến tìm tôi, cả người không ổn lắm, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng uống rượu. Bây giờ cậu ấy đã say rồi, đang nằm ngủ ở chỗ tôi."

"Tôi biết tôi không có tư cách can thiệp vào chuyện của hai người, nhưng Lộc Nghiên từng trải qua một mối quan hệ rất tồi tệ, đối phương phản bội, lừa dối tình cảm của cậu ấy." Cao Thục Nhã nghiêm nghị nói, “Cậu ấy rất khó khăn mới thoát ra được, tôi không muốn cậu ấy bị tổn thương lần nữa.”

Cố Chấp Nam không trả lời ngay.

Không biết có phải vì đối phương luôn mang lại cảm giác thâm sâu khó lường hay không, nói thật, Cao Thục Nhã có chút sợ anh. Cô thở dài, hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bóng đêm dần buông, Cố Trực Nam đã mở cửa xuống xe, định vị đến địa chỉ của quán bar, đôi mày đen dài của anh từ từ nhíu lại:

"...Tôi không biết."

Loading...