Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hươu con va vào tim - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:07:09
Lượt xem: 80

Chiều tối, trước cổng khách sạn Veyton người qua lại không ngớt, không ngừng có người nhìn về phía này. Lộc Nghiên vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh từ cái ôm công khai này, lại vì câu nói của Cố Trực Nam mà ngẩn ra: "Về nhà anh sao?"

"Ừ."

Lộc Nghiên có chút lo lắng: "Lần trước em đến nhà anh, chưa kịp bắt đầu bữa tối đã đi luôn, không biết gia đình anh có ấn tượng không tốt về em không?"

"Không đâu. Văn Văn rất thích em." Cố Trực Nam nắm tay Lộc Nghiên, mở cửa xe giúp cô, "Anh cũng đã kể về em với bố mẹ anh, họ có ấn tượng rất tốt về em, đừng lo lắng quá."

Cô chẳng làm gì cả, sao lại có ấn tượng tốt được. Lộc Nghiên ngẩn ra một lúc, nghi hoặc ngẩng đầu: "... Có phải anh lừa hai bác rồi không?"

Động tác thắt dây an toàn cho Lộc Nghiên của Cố Trực Nam khựng lại một lúc, anh khẽ cười, ngước mắt nhìn cô.

"Anh đã nói với họ rằng, người mà anh chờ đợi bao năm cuối cùng cũng chịu thích anh, nên họ không thể chờ đợi mà muốn gặp em." Cố Trực Nam tựa lên lưng ghế, dừng một lúc rồi khẽ nói, "Trước kia từng lừa em, sau này sẽ không nữa."

Lộc Nghiên nghe anh nhận lỗi, môi mím lại, ngượng ngùng: "...Thật ra cũng không phải, em cũng có lỗi, vốn dĩ là do em nhầm người trước."

Cố Trực Nam nói: "Không phải lỗi của em. Là thái độ của anh có vấn đề."

"...Hả?"

"Trước khi gặp được em, anh không thích đi đường tắt, cũng chưa từng gian lận, nhưng hôm đó em nói với anh rằng em thích anh. Lúc đó anh nghĩ," Cố Trực Nam mở máy sưởi trong xe, đôi mắt hoa đào ấm áp gần ngay trước mặt, thừa nhận, "Lừa được em, là lần gian lận mà anh không bao giờ hối hận."

.

Đêm tất niên tối thứ sáu, Cố Trực Nam đón Lộc Nghiên tan làm, từ trung tâm thành phố lái xe vào khu biệt thự ngoại ô.

Năm nay hiếm khi cả gia đình nhà họ Cố ở lại Hoài Thành, lại trùng đúng đêm tất niên, trong nhà có thêm một số họ hàng thân thích, nhà họ Cố chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy. Khuất Văn Văn đã gò bó ở nhà gần ba tháng, thấy xe của Cố Trực  Nam dừng lại trước vườn, như nhìn thấy tổ tông thân yêu, vẫy tay chào: "Anh! Chị Lộc Nghiên!"

Cố Trực Nam xuống xe: "Bố mẹ đâu rồi."

"Ông nội đang ngủ, bố với mấy người bạn đang nói chuyện trong thư phòng, mẹ chắc vẫn đang trong bếp kiểm tra món ăn." Khuất Văn Văn trả lời anh trai rất đàng hoàng, rồi vòng sang bên cạnh Lộc Nghiên, vẻ mặt đầy tò mò hỏi: "Chị, chị với anh em ở bên nhau từ khi nào thế? Sau này em không gọi chị là chị nữa đúng không, có phải gọi là chị dâu không?"

Lộc Nghiên căng thẳng suốt đường đi, không tập trung: "Em gọi thế nào cũng được."

"Chị đừng lo, thực ra bố mẹ em khá dễ tính, chỉ là ông nội hơi khó chịu chút thôi." Khuất Văn Văn khẳng định, "Nhưng chị đã chinh phục được người khó tính nhất trong nhà rồi, chắc chắn không sao đâu."

Lộc Nghiên: "..."

Ba người đi qua vườn trước, Cố Trực Nam bóp nhẹ ngón tay Lộc Nghiên, như trấn an: "Anh đưa em vào."

Bên kia, Khuất Chi Hoa nghe nói hai người đến, từ nhà ăn trên tầng hai xuống, cười dẫn họ vào sảnh: "Sao đến sớm thế? Hôm nay ngoài trời lạnh lắm đúng không? Chị Trương, đi vào thư phòng nói với Phàm Bình một tiếng, Nghiên Nghiên đến rồi."

Ngẩn ra vài giây, Lộc Nghiên mỉm cười lịch sự với hai má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Chào bác gái, con là Lộc Nghiên."

Không chỉ Lộc Nghiên mà ngay cả Khuất Văn Văn cũng sững sờ. Mẹ khi nào đã quen thân với chị Lộc Nghiên thế? Hay là anh trai đã nói trước với bố mẹ?

Khuất Chi Hoa cười hỏi: "Con thường thích ăn gì? Nghe Trực Nam nói con là đầu bếp, Văn Văn còn khen ngợi tài nấu nướng của con rất giỏi, không biết tối nay các món ăn có hợp khẩu vị của con không."

Lộc Nghiên lắc đầu, lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn bác gái, con không kén ăn đâu ạ." Nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm, "Nếu bếp thiếu người, con có thể vào phụ."

"Tiếp đãi con, sao lại để con giúp đỡ được?" Khuất Chi Hoa nhẹ trách, trò chuyện thêm vài câu, rồi bảo người mang mấy bát chè ra, "Đây là chè nấu từ chiều, biết người trẻ tuổi thích đồ ngọt, dì đặc biệt để dành."

Cố Trực Nam nhận lấy một bát, đặt bên cạnh Lộc Nghiên.

Nhân lúc trò chuyện, Khuất Chi Hoa không để lộ vẻ quan sát Lộc Nghiên.

Lần trước chỉ gặp thoáng qua một lần, không nói chuyện nhiều, bây giờ nhìn lại, quả thật là một cô gái lễ phép và rộng lượng, rất dễ mến.

Chủ yếu là Trực Nam thích.

Từ khi Cố Trực Nam còn bé vợ chồng nhà họ Cố đã đặt kỳ vọng lớn lao lên người con trai cả, Cố Trực Nam luôn gánh vác trách nhiệm vượt xa bạn cùng trang lứa, vì thế mà hy sinh nhiều, mẹ Cố nhìn thấy sót trong lòng. Lần này khó khăn lắm mới có người anh thật sự thích, dĩ nhiên càng tốt.

"Được rồi, hai đứa ngồi đây nhé, dì lại vào bếp xem chút."

Đợi Khuất Chi Hoa đi rồi, Khuất Văn Văn ngẩng đầu ra khỏi bát chè, nhìn Cố Trực Nam với ánh mắt đầy tôn thờ: "Anh, anh thật là lợi hại."

Cố Trực Nam nhìn Lộc Nghiên hỏi: "Còn căng thẳng không?"

Lộc Nghiên rõ ràng đang rất vui, mắt đen láy ướt đẫm, giấu đi sự hân hoan nhỏ: "Vừa nãy vẫn còn chút, giờ hết rồi."

Chẳng bao lâu sau, cha Cố cũng xuống lầu nói chuyện vài câu.

Cố Trực Nam giống cha mình đến ba bốn phần, hai người đều có hốc mắt sâu, sống mũi cao, dáng người đẹp, chỉ là cha Cố trông nghiêm trang và chững chạc hơn, khí chất cũng nghiêm nghị hơn.

May mà Cố Phàm Bình trước khi xuống lầu đã được vợ gọi lại, dặn dò đủ điều rằng khi gặp bạn gái của con trai phải cười cho thân thiện một chút, nên trong lúc trò chuyện đã cố kéo ra một nụ cười không quá tự nhiên, Lộc Nghiên thì không sao, còn Khuất Văn Văn suýt nữa ngạc nhiên đến mức muốn quỳ xuống trước bố mình.

Rất nhanh đến giờ ăn tối.

Nhà ăn nằm ở phía tây tầng hai của biệt thự. Dù là đêm tất niên nhưng mấy người bạn bàn chuyện với cha Cố trong thư phòng cả buổi chiều cũng được giữ lại ăn cơm, nhà họ Cố lại rộng lớn, bình thường trong nhà có vài người họ hàng thân thích sống chung, cũng xuất hiện trên bàn ăn.

Đèn sáng choang, lần lượt có người ngồi vào bàn dài, người làm bắt đầu dọn món.

"Nghiên Nghiên, các con qua đây ngồi." Khuất Chi Hoa thấy Lộc Nghiên, cười nói cô qua đó ngồi, "Tối nay ăn xong đừng về, xa quá."

Ông cụ Cố ho khan một tiếng.

Xung quanh tiếng cười nói lặng đi hai ba giây. Lộc Nghiên chú ý đến người ngồi ở ghế chính là ông nội của Cố Trực Nam, cụ ông chiều nay đang nghỉ ngơi, cô vẫn chưa gặp.

Ông cụ Cố hắng giọng, nói với cô gái tóc dài bên cạnh: "Tiểu Du, con cũng qua đó ngồi đi."

Lộc Nghiên nhận ra, là cô gái lần trước cô gặp ở nhà họ Cố. Cô chợt hiểu ra, như quả bóng căng phồng bị chọc thủng một lỗ nhỏ, có chút khó chịu.

Thấy vậy, Khuất Chi Hoa và Cố Phàm Bình liếc nhau, đều có chút bất đắc dĩ. Bà mỉm cười ra hiệu ghế bên cạnh Khuất Văn Văn: "Nếu vậy, Tiểu Du con ngồi ở đây nhé."

Lâm Quân Du đáp lời ngồi qua, chỉ cách Lộc Nghiên một Khuất Văn Văn.

Cha của Lâm Quân Du là bạn thân của cha Cố, hôm nay biết bố cô sẽ đến nhà họ Cố, cô cũng muốn đi theo, không ngờ thật sự gặp được Cố Trực Nam.

Nhiều năm trước, cô đã gặp Cố Trực Nam ở New Zealand, sau đó không ngừng nghe về thành tích của anh, đã sớm có cảm tình lớn với anh. Nhưng lần gặp trước, cô phát hiện bên cạnh Cố Trực Nam đã có người, có chút không cam lòng.

Gia thế của Lộc Nghiên rõ ràng không bằng cô, cũng không biết Cố Trực Nam thích cô ta điểm nào.

Bên trái Cố Trực Nam là Lộc Nghiên, bên phải là mẹ anh. Khuất Chi Hoa tránh nhìn Lộc Nghiên, thở dài nói nhỏ với Cố Trực Nam: “Ông ấy lo cho con, nghĩ rằng Nghiên Nghiên là kiểu con gái thích gia thế nhà mình, nên luôn muốn gán ghép con với Lâm Quân Du.” “Ông ấy” tất nhiên là chỉ ông cụ Cố.

Ông cụ Cố rất coi trọng người cháu trai này.

Nhiều năm trước, khi Cố Trực Nam gặp tai nạn xe đua ở Mỹ, Cố lão gia biết tin đã đến bệnh viện, hiếm khi dịu dàng, gần như là cầu xin Cố Trực Nam đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn nữa.

Ông cụ vốn cố chấp, dù ngoài mặt có vẻ lo lắng cho Cố Trực Nam, nhưng lại thường tự quyết mọi chuyện.

Dù hôm nay không có Lâm Quân Du, thì cũng sẽ có Lý Quân Du.

Cố Trực Nam khẽ đáp một tiếng. Anh cầm lấy ly của Lộc Nghiên, rót thêm nước cam cho cô, sau đó quay sang Ông cụ, bình tĩnh nói: “Ông nội.”

Tiếng trò chuyện nhỏ dần, tất cả mọi người nhìn nhau, ánh mắt tập trung lại đây. Lộc Nghiên vẫn còn tâm trạng buồn bã, nghe thấy vậy mới hoàn hồn lại, theo bản năng cảm thấy có chút lo lắng.

“Lần trước ông đã gặp cô ấy, nhưng con chưa chính thức giới thiệu.” Cố Trực Nam điềm đạm nói, “Cô ấy tên là Lộc Nghiên, là một đầu bếp rất giỏi.”

Cố lão gia không ngờ Cố Trực Nam lại giới thiệu trước mặt mọi người như vậy, chỉ đành đánh giá Lộc Nghiên rồi lạnh lùng đáp: “Không quen biết.”

Cố Trực Nam không để ý, cười nhẹ: “Con quen cô ấy nhiều năm rồi.” Anh điềm tĩnh nói tiếp, “Vì cô ấy quá tuyệt vời, nên con đã theo đuổi cô ấy rất lâu. Nhưng đến hôm nay cô ấy mới chịu về nhà cùng với con.”

Sắc mặt Cố lão gia có phần dịu lại, im lặng một lát, nhăn mặt rồi thốt ra một câu: “Vớ vẩn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huou-con-va-vao-tim/chuong-40.html.]

“Không phải là vớ vẩn đâu.” Cố Trực Nam điềm tĩnh nói, “Hôm nay đưa cô ấy về nhà, là muốn chính thức giới thiệu với mọi người. Chỉ một lần duy nhất, sau này sẽ không đưa ai khác về nữa.”

Ý anh rất rõ ràng, là đã xác định rồi.

Người cháu trai này, bình thường đối xử với người khác không kiêu ngạo cũng không hạ mình, bên trong không biết còn cứng đầu hơn ông cụ bao nhiêu lần.

Thực ra, những nghi ngờ trong lòng Cố lão gia đã gần như tan biến khi Cố Trực Nam nói hai câu đầu tiên, nhưng giờ lại không biết xuống nước thế nào, cũng không thể tỏ ra thân thiện, bèn khó chịu một lúc rồi nói: “Không nói nữa, ăn cơm đi.”

Khuất Chi Hoa cười nói đúng lúc: “Chị Trương, chiều nay tôi bảo người làm hầm canh bồ câu, mang lên đi.”

Lộc Nghiên chậm rãi uống nước cam, vừa nhấp một ngụm còn chưa nuốt xuống, liếc nhìn Cố Trực Nam.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Cố Trực Nam quay lại đối diện, ánh mắt dừng ở khóe môi còn đọng nước của cô, đôi mắt dần trầm xuống. Anh tự nhiên vươn tay ra giúp cô lau đi: “Sao vậy?”

Tim Lộc Nghiên đập mạnh, nuốt nước cam xuống, thở dài nói: “... Sao anh lại tốt với em như vậy.” Khiến cô chẳng làm được gì cả.

Cố Trực Nam khẽ cười: “Vì anh thích em.”

Sau bữa tối, tuyết bên ngoài ngày càng rơi nhiều, gần như đã chắn hết lối lên núi, giữ chân phần lớn khách mời. Dưới lời mời tha thiết của mẹ Cố, Lộc Nghiên cũng ở lại nhà họ Cố một đêm.

Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn một phòng khách ở tầng ba phía đông biệt thự cho Lộc Nghiên, Khuất Chi Hoa không yên tâm còn đến kiểm tra một lần, hỏi Lộc Nghiên: “Hai đứa thật sự không ngủ cùng nhau à?”

“Không cần đâu, chúng cháu vẫn chưa...” Lộc Nghiên lắc đầu, ngượng ngùng nói, “Ngủ chung.”

Khuất Chi Hoa hiểu ý, trước khi rời đi dặn dò: “Nếu có chuyện gì, dùng điện thoại bên cạnh giường gọi cho bác, số nội bộ đều ghi trong cuốn sổ đó rồi.”

Lộc Nghiên cảm ơn lịch sự.

Phòng của cô có một ban công nhỏ kiểu châu Âu, Lộc Nghiên nhìn ra ngoài một lúc, bên ngoài trắng xóa một màu, không có gì để ngắm.

Tầng này đều là phòng khách, những khách mời ở lại tối nay đều ở tầng này. Chỉ có tầng trên là các phòng ngủ chính, dành cho người nhà họ Cố, lúc nãy Khuất Chi Hoa còn dẫn Lộc Nghiên đi dạo một vòng, phòng ngủ của Cố Trực Nam ở ngay trên phòng cô, nhưng cách âm quá tốt, không nghe thấy động tĩnh gì.

Không lâu trước đó, Cố Trực Nam nhận được một cuộc họp video, giờ chắc anh vẫn đang bận.

Lộc Nghiên chơi điện thoại một lúc rồi đi tắm, lên giường ngủ.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Lộc Nghiên cuộn người trong chăn, lăn qua lăn lại, khó chịu ôm bụng ngồi dậy, nhìn điện thoại.

Một giờ rưỡi sáng, cô—

Bị tỉnh vì đói.

Tối nay trên bàn ăn ngoài đoạn đối thoại nhỏ với ông nội Cố Trực Nam, cộng thêm việc cô cố tỏ ra trưởng thành trước người lạ, Lộc Nghiên gần như không ăn được gì.

... Đói quá.

Nhà bếp và phòng ăn đều ở phía tây biệt thự, trong phòng khách ngoài nước ra thì chẳng có gì ăn được. Lộc Nghiên tìm được số liên lạc của người giúp việc trong quyển sổ, định gọi nhưng lại nhìn đồng hồ, rồi đặt máy xuống.

Giờ này, còn ai thức nữa chứ?

Lộc Nghiên khó chịu ôm bụng, đang vật lộn giữa cơn thèm ăn và cơn buồn ngủ, chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt dần sáng lên.

Một giờ bốn mươi phút sáng, Khuất Văn Văn đang ngồi chơi game trên giường thì tiếng gõ cửa bất ngờ khiến cậu suýt ném điện thoại đi.

Khuất Văn Văn thầm chửi một câu, mở cửa ra mới thấy là Lộc Nghiên, giật mình nói: “Chị, chị dọa em sợ quá.”

“Cũng may em chưa ngủ.” Lộc Nghiên khoác áo đứng ngoài cửa, trông như một bóng ma, nhìn cậu nhóc mà trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, khẽ hỏi, “Em có đồ ăn vặt không?”

Mười phút sau, Lộc Nghiên ôm đầy đồ ăn vặt từ phòng Khuất Văn Văn đi ra.

Phòng của Khuất Văn Văn nằm ở cuối hành lang tầng bốn, còn cầu thang ở đầu kia. Lộc Nghiên đang đi về phía cầu thang thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía trước.

“Có chuyện gì sao?”

Là Cố Trựcc Nam. Lộc Nghiên vừa định lên tiếng, bước chân đột ngột dừng lại.

Cách đó khoảng mười mét, đứng trước cửa phòng ngủ của Cố Trực Nam là cô gái lúc ăn tối, Lâm Quân Du. Cố Trực Nam vẫn chưa bước ra khỏi phòng, từ góc độ của Lộc Nghiên không thể nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy giọng nói.

Lâm Quân Du không nhận ra có người đang quan sát, cô cúi đầu ngại ngùng, giọng nhẹ nhàng: “Em...”

Lộc Nghiên cắn đứt miếng bánh quy trên tay, mím môi, không vui cau mày.

“Em thích anh nhiều năm rồi.” Lâm Quân Du nói, “Nghe nói anh từng làm việc ở BlackRock, sau khi tốt nghiệp em cũng ứng tuyển vào bộ phận đầu tư của công ty, đúng team mà anh từng dẫn dắt, đã nghe nhiều về anh. Sau khi về nước, em biết anh ở Hoài Thành, cũng...”

“Vậy nên?” Cố Chấp Nam bình tĩnh ngắt lời.

“Vậy nên” Lâm Quân Du ngẩng đầu, “em nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện. Không biết bây giờ anh có thời gian không?”

Đợi một lúc lâu không có tiếng đáp lại, Lộc Nghiên nhìn thấy ánh đèn từ phòng ngủ hắt ra hành lang đột nhiên thu hẹp lại. Cố Trực Nam chuẩn bị đóng cửa.

Lâm Quân Du thoáng hoảng loạn, bất chấp hình tượng dịu dàng, hét lên với người đàn ông đang đóng cửa: “Anh, anh rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào?”

Lộc Nghiên khựng lại.

Vẫn là giọng điệu khách sáo xa cách, lần này lại thoáng vương chút không kiên nhẫn: “Nói cho cô biết để làm gì.”

“Anh không nói, em sao có thể từ bỏ.”

“Có rất nhiều cách để khiến cô từ bỏ, cũng không cần phải nói những lời muốn dành riêng cho cô ấy nghe để nói cô biết.” Cố Trực Nam nhàn nhạt đáp, “Bố cô là bạn của bố tôi, nhưng không phải là bạn của tôi.”

“Tôi không có tốt tính như vậy, chuyện tối nay đến đây thôi.”

[Xiaosi]

Lâm Quân Du chưa từng bị từ chối như vậy, sắc mặt cô xấu hổ, đang định nói gì đó, ánh mắt lướt qua thấy bóng người xa xa, ngẩn ra.

Lộc Nghiên đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại. Sắc mặt Lâm Quân Du thay đổi liên tục, khó chịu xoay người xuống lầu.

Cố Trực Nam bước ra khỏi phòng ngủ, thoáng nhìn thấy Lộc Nghiên đứng ở hành lang, sắc mặt khựng lại, chân mày đang nhíu bỗng giãn ra: “Sao còn chưa ngủ.”

“... Em hơi đói nên hỏi Khuất Văn Văn lấy ít đồ ăn vặt.” Lộc Nghiên cuối cùng cũng đi đến, nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung, “Những gì anh nói lúc nãy em đều nghe thấy.”

Cố Trực Nam cúi nhìn cô, ánh mắt rơi xuống cổ Lộc Nghiên, anh khẽ “ừ” một tiếng.

Hành lang có máy sưởi, Lộc Nghiên chỉ mặc thêm chiếc áo khoác ngoài bộ đồ ngủ nhưng không kéo kín, lộ ra một góc cổ áo màu hồng phấn. Có lẽ là do mẹ Cố chuẩn bị cho cô, đặc biệt chọn kiểu dáng nữ tính, có viền ren nhè nhẹ.

Vừa rồi Lâm Quân Du trực tiếp mặc váy ngủ đến gõ cửa phòng anh, anh cũng không để tâm lắm, nhưng lúc này nhìn thấy một góc cổ áo của Lộc Nghiên, anh lại có chút động lòng.

Lộc Nghiên nhớ lại cảnh lúc nãy, nhịn không nổi: “Lần sau anh cứ đóng cửa luôn đi, chắc cô ấy không đến mức phá cửa của anh đâu.”

Đối phương giọng trầm thấp mà từ tính: “Em còn muốn có lần sau sao.”

“Gì cơ?”

Lộc Nghiên ngẩng đầu, thấy Cố Trực Nam cúi người, đưa tay gỡ một lọn tóc đen dài bị kẹt dưới áo khoác của cô, nhìn vào mắt cô rồi hỏi lại.

Giữ im lặng một lúc, Lộc Nghiên thẳng thắn: “... Không muốn.”

Tim cô đập rất nhanh.

Trước mặt, Cố Trực Nam vẫn mặc áo sơ mi đen, có vẻ như mới xong việc. Nhưng giờ đây, anh thu lại dáng vẻ xa cách, cả người chìm trong ánh sáng pha trộn của đèn hành lang, ngón tay thon dài lướt qua tóc mai của cô, mang theo hơi thở lười biếng gần như mờ ám.

Lộc Nghiên bản năng cảm thấy có gì đó sắp xảy ra, giọng vốn mềm mại nay lại hơi run rẩy: “... Cố Trực Nam.”

Anh đáp lại một tiếng.

Sau đó, đôi mắt đào hoa sáng rực ngước lên, Cố Trực Nam khẽ cắn vào cằm của Lộc Nghiên, giọng điệu không rõ ràng: “Có được không?”

Loading...