Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HUY CHƯƠNG QUÂN CÔNG CỦA BÀ NGOẠI - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-13 06:41:18
Lượt xem: 1,197

10

 

Mấy ngày đã trôi qua, tôi cứ nghĩ bà ngoại đã từ bỏ ý định giúp tôi đòi lại công bằng.

 

Ai ngờ, sáng sớm, bà đã mặc lên người bộ quân phục xanh được là phẳng, trên n.g.ự.c đeo đầy huy chương quân công.

 

Bà đã rời chiến trường từ lâu, nhưng khi khoác lên bộ quân phục, trông bà vẫn vô cùng khí thế.

 

"Thanh Tang, đi nào, bà ngoại sẽ đi cùng cháu để ly hôn."

 

Tôi hơi bất ngờ, vô thức nói:

 

"Chu Thư Ngôn không đồng ý, hơn nữa dù có nộp đơn thì cũng phải đợi hết thời gian hòa giải, nếu anh ta không đồng ý..."

 

Bà ngoại như ngày còn bé, lại xoa đầu tôi, lập tức xua tan mọi lo lắng trong tôi.

 

"Chúng ta không cần quan tâm đến anh ta, chúng ta đến tòa án, kiện ly hôn."

 

"Ly hôn qua kiện tụng không cần chờ thời gian hòa giải, anh ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng."

 

Bà ngoại điềm tĩnh nói từng điều luật một.

 

Lúc này tôi mới hiểu tại sao mấy ngày nay bà ngoại lại đeo kính lão để chơi máy tính!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hóa ra bà đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để làm chỗ dựa cho tôi.

 

Khi chúng tôi bắt taxi đến trước cửa tòa án, một người phụ nữ trung niên mặc vest tiến lại gần.

 

Bà ngoại nói: "Đây là luật sư Trương, luật sư ly hôn giỏi nhất tỉnh."

 

Tôi và luật sư Trương gật đầu chào nhau rồi cùng bước vào tòa án.

 

Bà ngoại ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c bước đi trước.

 

Bộ quân phục, đôi chân nhỏ, và đầy những huy chương quân công.

 

Bà đã thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Rất nhanh sau đó, có người kính cẩn dẫn chúng tôi vào phòng chờ. Không lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

 

Viện trưởng đích thân đến, khi nhìn thấy bà ngoại, ông lập tức kính cẩn cúi đầu.

 

"Cựu chiến binh, có việc gì chúng tôi có thể giúp bà không?"

 

Bà ngoại nói: "Cháu rể của tôi ngoại tình, tôi muốn cháu gái tôi ly hôn với hắn."

 

Luật sư Trương đúng lúc đưa ra các tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Viện trưởng xem qua, rồi từ từ giãn mày:

 

"Bằng chứng rất đầy đủ, nhưng chúng tôi thường sẽ tiến hành hòa giải trước..."

 

Tôi nói: "Không cần hòa giải, tôi chắc chắn sẽ ly hôn với Chu Thư Ngôn."

 

Bà ngoại bình thản nói: "Tôi đã già rồi, trước khi chết, tâm nguyện cuối cùng là đòi lại công bằng cho đứa cháu gái bị bắt nạt."

 

Sau khi về từ tòa án, không lâu sau, lãnh đạo đã đến thăm bà ngoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huy-chuong-quan-cong-cua-ba-ngoai/5.html.]

 

Họ nói sẽ giúp bà xin trợ cấp cựu chiến binh và sửa chữa căn nhà cũ.

 

Nhưng bà ngoại từ chối tất cả, bà nói: "Tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất."

 

11

 

Khi nhận được trát hầu tòa, Chu Thư Ngôn giận điên lên.

 

Ngay khi điện thoại kết nối, anh ta liền xối xả trách móc:

 

"Lâm Thanh Tang, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà em đòi ly hôn với anh?"

 

"Anh đã xin lỗi rồi mà, sao em cứ phải chấp nhất không buông vậy?"

 

"Em có biết lúc nhận trát tòa ở đơn vị anh cảm thấy mất mặt thế nào không? Danh tiếng bao năm của anh đã bị em phá hủy rồi!"

 

Tôi nhớ lại bộ dạng khúm núm của anh ta mấy ngày trước, khi cầu xin tôi tha thứ, hoàn toàn khác với bây giờ.

 

Hóa ra trước đó là vì chưa đụng chạm đến lợi ích cốt lõi của anh ta.

 

"Người làm anh mất mặt là chính anh! Sao? Ngày nào cũng đăng lên mạng xã hội rằng anh với Ôn Như Ngọc là cặp đôi thần tiên, rồi còn nói mập mờ khiến đồng nghiệp tưởng hai người là vợ chồng."

 

"Bây giờ khi cái hình tượng chồng yêu vợ đổ sụp, anh lại đổ lỗi cho tôi làm mất mặt anh?"

 

"Chu Thư Ngôn, anh đúng là tự làm tự chịu!"

 

Chu Thư Ngôn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

 

"Vụ kiện này em không thắng nổi đâu. Chỉ với chút bằng chứng em có, thẩm phán sẽ không phán ly hôn đâu."

 

"Lâm Thanh Tang, em muốn ly hôn à? Em không muốn cho anh sống yên thì anh cũng sẽ không để em được như ý đâu!"

 

"Ly hôn? Không đời nào! Chúng ta cứ dây dưa cả đời thế này đi!"

 

Anh ta sao có thể... sao có thể vô liêm sỉ như vậy!

 

Hóa ra sau ngần ấy năm kết hôn, tôi vẫn chưa nhìn thấu con người ngủ bên cạnh mình.

 

Sau khi cúp máy, con trai lại gọi đến.

 

"Mẹ, sao mẹ cứ phải làm mọi chuyện ầm ĩ lên thế?"

 

"Con thật không hiểu mẹ tức giận vì điều gì. Hơn nữa, mẹ làm sao có thể đòi một nửa tài sản gia đình chứ?"

 

"Những năm qua, tiền trong nhà đều là do ba kiếm về mà!"

 

Tôi điềm nhiên nói:

 

"Thứ nhất, ba con là người có lỗi, việc không bắt ông ấy ra đi tay trắng đã là nể mặt bà nội con rồi."

 

"Thứ hai, đây là tài sản chung của vợ chồng, mẹ có quyền nhận phần của mình."

 

"Cuối cùng, nếu không phải ngày xưa con khóc lóc không cho mẹ ra ngoài làm việc, mẹ đã không phải làm nội trợ."

 

Loading...