HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:07:04
Lượt xem: 2,541
Cha ta hạ giọng nói, "Trước đây không phải cha đã nói với con rồi sao, ông già béo trong làng các con có chút lai lịch. Sau này, một lần cha uống rượu với Hình bộ đầu, ông ấy uống say vô tình tiết lộ rằng ông già đó có chút liên quan đến hoàng gia. Vì vậy, cha đã lưu ý, đợi khi hơn hai mươi mẫu mơ chín, cha hái một giỏ mang đến cho ông ta nếm thử. Con thấy không, kết quả là thế nào?"
Ta ngạc nhiên, "Người hoàng gia? Sao có thể?"
"Tại sao không? Thôn Đào Thủy gần kinh thành, phong cảnh đẹp, là nơi dưỡng lão tuyệt vời. Con chưa nghe nói sao, mỗi năm vào mùa hè, đều có quý nhân từ kinh thành đến thôn Đào Thủy tránh nóng, ở tại nhà họ Trần ở đầu làng."
Nghĩ đến ngôi nhà ba gian của họ Trần, ta bán tín bán nghi, "Nghe như trong mơ."
Cha ta chọc vào trán ta cười, "Người ta đưa bạc trắng cho con, còn giống như trong mơ?"
Ban đầu ta còn lo lắng hơn hai mươi mẫu mơ sẽ thối rữa, không ngờ chỉ sau một đêm, chúng đã biến thành những thỏi bạc nặng trĩu trong tay ta.
Tổng cộng ba mươi lăm lượng.
Hiện nay, nhà họ Triệu nhờ vào đậu hũ và bánh đậu xanh mỗi tháng kiếm được sáu bảy lượng bạc, cộng thêm ba mươi lăm lượng này, năm nay thu nhập có thể hơn một trăm lượng.
Ở thôn quê, đây chắc chắn là một gia đình giàu có.
Chỉ là quá mệt.
Đặc biệt là Triệu Đắc Thiên, năm nay chàng làm việc vất vả đến gầy đi, ngược lại ta, vòng eo tăng thêm hai vòng lớn.
Nhưng dù vậy, mẹ chồng và Triệu Đắc Thiên vẫn để dành đồ ăn bổ dưỡng trong nhà cho ta.
Ta làm nũng, "Mẹ, sau này để canh thịt cừu cho nhị lang uống đi, nhà ta chàng ấy là người mệt nhất."
Mẹ chồng hừ một tiếng, "Nó là đàn ông thô kệch, uống canh thịt cừu làm gì? Bây giờ con mang thai, phải bồi bổ. Đừng sợ mập, sinh xong sẽ gầy lại thôi."
"Nhỡ không gầy lại thì sao?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nói những lời này, vừa làm xong đậu hũ mồ hôi nhễ nhại, Triệu Đắc Thiên bước vào nhà.
Chàng ghé tai ta thì thầm với ý đồ xấu, "Mập mạp một chút không phải càng tốt sao?"
Nghe vậy, ta trừng mắt nhìn chàng một cái.
Nghĩ linh tinh cái gì, thật sự không biết thương ta!
Tháng tám, sau một đêm kêu la, ta thực sự sinh được một bé gái trắng hồng, điều này khiến mẹ chồng ta vui mừng vô cùng.
Bà rảnh rỗi là lao vào đám đông, câu nào cũng không rời khỏi chuyện cháu gái nhỏ A Phán của bà.
Hàng xóm hỏi thăm, "Ăn cơm chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hy-giang-thien-van-gia/chuong-21.html.]
Bà vui vẻ xoa bụng nói, "Ăn rồi, ăn bánh sữa dê. Sữa dê là ông ngoại của A Phán nhà ta mang đến, con không biết đâu, A Phán nhà ta ăn khỏe ngủ khỏe, đáng yêu vô cùng."
Cô hàng xóm đến mua đậu hũ, "Thẩm, cho cháu ba miếng."
Bà không vội vàng, bước đến giàn đậu hũ, "Ăn đậu hũ bổ, không lấy thêm vài miếng? Ăn nhiều đậu hũ, mặt sẽ như cháu gái nhỏ nhà ta, vừa mềm vừa trắng, ngày nào cũng có người hôn không chán."
Đôi khi có người qua đường xin nước uống, "Cụ thật tốt bụng."
Bà cười không thấy mắt, "Hà, ra ngoài ai cũng khó khăn."
"Ta có một đứa cháu gái, trông như búp bê ngọc vậy, ta chỉ mong con bé gặp được toàn người tốt suốt đời."
Ta ôm tiểu A Phán trên giường, cười không thể ngừng.
"Mẹ à, mẹ đừng suốt ngày nhắc đến A Phán nữa, mẹ cũng lo cho Đắc Vạn đi chứ. Mấy hôm trước cậu ấy lên kinh dự thi Hương, không biết thế nào rồi."
"Haiz, lão tam còn trẻ, lần này không đỗ thì còn lần sau, một thằng nhóc đầu còn xanh, làm sao so được với A Phán của chúng ta là bông hoa trước mắt của bà."
Nói xong, bà ôm lấy A Phán mũm mĩm, làm vài trò hề, trông như một đứa trẻ con lớn tuổi.
Mặc dù miệng nói không quan tâm, nhưng ta biết mẹ chồng cũng rất lo lắng.
Nếu không, bà đã không lén lút đến ngôi chùa cách ba mươi dặm để thắp hương cầu phật.
Đắc Vạn là đứa con có tiền đồ nhất của nhà họ Triệu, mấy năm qua nhà nghèo khó, từng đồng từng hào đều phải tính toán cẩn thận, thắt lưng buộc bụng chỉ để cậu ấy một mình học hành, chẳng phải là để cậu ấy có thể "Sáng là điền viên, chiều vào triều đình" hay sao?
Ta nghĩ Đắc Vạn có thể đỗ, vì cậu ấy có những phẩm chất của người nhà họ Triệu, chăm chỉ, cần cù và thông minh.
Quan trọng nhất là họ rất có tâm.
Vì phải lên kinh dự thi Hương, nên cuối tháng bảy, Đắc Vạn đã rời khỏi thị trấn Đào Nguyên.
Trước khi đi, cậu ấy để lại một chiếc khóa bạc.
"Đây là quà đệ tặng cho cháu trai, nhị tẩu đừng chê nhé."
Lúc đó, A Phán vẫn còn trong bụng ta, nhưng cậu ấy đã chuẩn bị sẵn món quà từ lâu.
Trời biết một thư sinh nghèo như cậu ấy phải tốn bao nhiêu công sức mới dành dụm được tiền mua chiếc khóa bạc.
Đắc Vạn là người tốt, Đắc Quán cũng là đứa trẻ tốt.