HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:58:45
Lượt xem: 2,950
Khi bánh rau chân vịt, cá nhỏ kho và cháo đậu xanh được bày lên bàn, Đắc Thiên cũng vừa về đến nhà.
"Hôm nay bán được hơn trăm văn tiền, thu về hơn hai mươi cân đậu nành, còn dư lại bốn năm miếng đậu phụ. Lúc nãy qua nhà bà bà, để lại chỗ đậu phụ cho bà ấy, bà bà cứ nhất quyết đưa tiền, ta không nhận, bà lại ép ta cầm miếng thịt heo này."
Nhìn miếng thịt heo dài và béo ngậy trong giỏ, ta vừa giận vừa buồn cười, "Ép chàng cầm thì chàng cũng cầm thật à?"
Đắc Thiên cũng bất đắc dĩ, "Bà bà bảo nếu không nhận, lần sau không cho ta vào cửa nữa."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ôi trời, ở thôn Đào Thủy gần một tháng rồi, ta mới nhận ra mười mấy năm sống ở nhà họ Tiền chẳng là gì cả.
Hóa ra, so với giàu sang, phong tục giản dị, sự giúp đỡ nhiệt tình và quyết tâm sống hết mình mới là cuộc sống thật sự.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Đắc Thiên ngượng ngùng đưa cho ta một cây trâm gỗ.
"Hôm nay ta thấy người ta bán cái này ở chợ, nên mua cho nàng."
"Trâm cài tóc? Bao nhiêu tiền? Sao lại tiêu tiền bậy bạ thế?"
"Sáu văn tiền. Tiêu cho nàng không tính là bậy bạ."
Dưới ánh nến, ta sờ sờ bông hoa đào khắc trên cây trâm gỗ, càng sờ càng thích.
Phụ nữ trên đời này, ai mà không thích trang sức đẹp? Khi ở nhà họ Tiền, ta đã âm thầm tiết kiệm mấy năm trời để mua một chiếc vòng bạc, nhưng không dám đeo hàng ngày, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho mình.
Nhưng bây giờ, lại có người đàn ông chủ động tặng ta trâm cài tóc, dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đủ để làm ta vui mừng khôn xiết, xua tan hết mệt nhọc.
Ta cười tươi, cài trâm gỗ lên tóc, nhà không có gương, ta đành ra cạnh thùng nước, soi bóng nước mà vui vẻ ngắm nhìn.
"Đẹp lắm."
Đắc Thiên cầm đèn nến, quay mặt đi không dám nhìn ta. Hắn tuy cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lời nói không giấu được niềm vui.
Ta giả vờ trừng mắt nhìn hắn, "Chàng chưa nhìn ta mà, sao biết đẹp?"
"Thật sự đẹp mà. Không phải bà bà vừa cho nàng một mảnh vải hoa sao? Khi rảnh nàng may một bộ đồ mặc vào sẽ càng đẹp hơn."
Ta lắc đầu, "Mảnh vải đó ta định làm vỏ gối cho mẹ, gối của mẹ toàn vá chằng vá đụp, nhìn không ra gì cả."
"Vẫn là nàng nên làm cho mình một bộ đồ mới đi. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ làm thêm nhiều đậu phụ, không để nàng phải thiếu thốn."
Đắc Thiên nói là làm, từ đó, hắn dậy sớm thức khuya, mỗi ngày bán được năm sáu hòm đậu phụ.
Nếu bán không hết ở chợ, hắn lại gánh hàng sang mấy làng lân cận rao bán, trừ hết chi phí, đến cuối tháng tám, mỗi ngày hắn có thể kiếm gần trăm văn tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hy-giang-thien-van-gia/chuong-9.html.]
Chỉ là quá vất vả, ta thấy mùa hè chưa qua, hắn đã gầy đi rõ rệt.
Ta thương hắn, nên càng chăm chút vào bữa ăn, cái gì bổ dưỡng trong nhà đều để phần cho hắn, sợ hắn làm việc quá sức.
Nhưng hắn luôn gắp thịt lợn, cá tôm trong bát cho ta.
"Nàng yếu, phải bồi bổ thêm, ta nam nhân không sao."
Ngoài hắn, Đắc Quán cũng làm ta rất bất ngờ.
Ta bảo cậu làm cái đinh ba đi săn, cậu lại làm ra mấy món, "Đây là đinh ba sừng bò, đây là đinh ba ba đầu, đây là lưu tinh chùy, đây là ná bắn."
Ngay cả Đắc Thiên bình thường nghiêm khắc với đệ đệ cũng không khỏi kinh ngạc, "Đệ làm sao nghĩ ra được mấy thứ này?"
Đắc Quán ưỡn n.g.ự.c tự hào, nói: "Đệ lang thang thấy được, liền tiện tay làm ra thôi. Nhị ca, chúng ta lên núi thử xem?"
Thử thì thử.
Triệu Đắc Thiên cũng là người sảng khoái, không nói hai lời liền dẫn Đắc Quán lên núi. Hai canh giờ sau, hai huynh đệ vác một túi đầy chiến lợi phẩm trở về nhà.
Ta mở túi ra nhìn, hô, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim béo không biết tên, thu hoạch quả là không nhỏ.
Thịt thỏ ít mỡ, ta định làm thành thịt khô; gà rừng nhiều mỡ, dùng để luyện dầu gà là tốt nhất; còn mấy con chim kia thì cứ để huynh đệ họ tự xử lý, nướng hay quay đều được, chắc cũng không đủ để Đắc Quán nhét kẽ răng.
Đắc Vạn về nhà nghỉ trăng tháng, nhìn thấy sự thay đổi trong nhà, khuôn mặt thư sinh của cậu hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đều nhờ nhị tẩu cả!"
Mẹ chồng ngồi trên giường, vuốt ve chiếc gối hoa mới ta làm cho bà, vui vẻ nói.
"Nhị tẩu vất vả rồi!"
Đắc Vạn cái gì cũng tốt, chỉ có thói quen cúi đầu hành lễ là khiến ta không thoải mái, cảm thấy xa cách.
Vì vậy, ta không tự nhiên vẫy tay với cậu, "Người một nhà không nói hai lời. Tháng sau tiền học phí đã đủ, sau này đệ cứ yên tâm học hành, đừng sao chép sách cho người ta mà lỡ việc học."
Đắc Vạn ngẩn ra, quay sang nhìn mẹ cậu, bà đang bận rộn với chiếc gối mới, không để ý đến cậu; lại nhìn nhị ca, nhị ca đang bận làm đậu phụ, càng không có thời gian để ý đến cậu; không còn cách nào, cậu đành dùng ánh mắt hỏi thăm tứ đệ.
Đắc Quán cười đùa, dùng nắm đ.ấ.m đập vào vai cậu.
"Đúng vậy! Nhị tẩu còn muốn đưa đệ đến trấn trên học nghề mộc với Lý thợ mộc nữa, sau này đệ sẽ ở trấn trên như ca."
"Phí học nghề có đủ không?"
"Lý thợ mộc bao ăn bao ở, nhưng sau khi học xong, đệ phải làm không công cho ông ấy ba năm."