101 CÁCH BẠN TRAI TÔI DIỆT TRÀ XANH - chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-26 12:42:21
Lượt xem: 212
"Không phải đâu, chị dâu, chị hiểu lầm rồi. Đây chỉ là ảnh của em thôi, và đây là điện thoại của em."
"Cô giả vờ gì chứ, không phải là cố ý muốn cho mọi người thấy cái vẻ lẳng lơ của cô sao?"
Vương Quế Phương không phải loại yếu đuối.
Với mái tóc xoăn và đường kẻ mắt sắc lẹm, nhiều lần tôi thấy cô ấy trên phố, ôm một con thú nhồi bông trông thật kì quái.
Thường ngày cô ấy thích lên giọng đạo đức, còn nếu có biến, cô ấy càng sẵn sàng mở miệng mắng mỏ. Nhưng lần này, cô ấy gặp phải nghệ nhân pha “trà” cao cấp, Lâm Tư Tư lập tức rơi lệ.
"Chị dâu, sao chị lại nhìn em như vậy? Em chụp bức ảnh này chỉ để kỷ niệm thời trẻ của mình thôi. Sau này già đi, có thể..."
"Cô nói gì? Cô nói tôi già phải không!"
Vương Quế Phương cầm ly rượu vang trên bàn lên và hất thẳng vào mặt Lâm Tư Tư.
Giáo sư Vương vội vàng đứng dậy kéo vợ lại, nhưng hành động này lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
"Ông làm gì vậy! Ông bênh vực nó à?"
"Không, tôi chỉ muốn bà bình tĩnh lại."
"Bình tĩnh cái gì? Đừng tưởng tôi không biết, các anh đàn ông chỉ thích mấy cô trẻ tuổi. Chuyện ông tán tỉnh cô sinh viên nghiên cứu sinh năm ngoái, tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu!"
Mọi người trên bàn ăn nhìn nhau, ai cũng có vẻ mặt như vừa chứng kiến một màn kịch lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/101-cach-ban-trai-toi-diet-tra-xanh/chuong-5.html.]
Giáo sư Vương không chịu nổi nữa, liền tát Vương Quế Phương một cái. Vương Quế Phương càng giận hơn, lao thẳng vào Lâm Tư Tư, cả hai liền có tác động vật lý. Cuối cùng, Lâm Tư Tư không chịu nổi, cầm điện thoại bỏ chạy.
Giáo sư Vương cũng không thể ở lại, kéo Vương Quế Phương rời đi.
Trong phòng riêng, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Vương Quế Phương chửi rủa ngoài đường.
Từ ngày đó, Vương Quế Phương bắt đầu thường xuyên đến viện nghiên cứu, Lâm Tư Tư gặp phải liền có vài trận xóc xỉa. Tới khi dự án nghiên cứu của Giáo sư Vương khởi động, không có tên của Lâm Tư Tư, cô ấy mới yên tâm phần nào.
Nhưng tâm trí của Lâm Tư Tư vẫn không rời khỏi Giang Diên Xuyên.
Cuối tuần, khi chúng tôi nằm lười trên giường, Giang Diên Xuyên muốn châm lửa làm vài cuộc vận động nhỏ. Phòng ốc thì bừa bộn, đúng lúc ai đó sắp thành công lần nữa, Lâm Tư Tư gọi tới.
Lúc đầu không ai nghe máy, nhưng cô ấy lại cúp và gọi lại. Sau nhiều lần, Giang Diên Xuyên cuối cùng cũng tức giận, trực tiếp cho cô ấy vào danh sách đen. Tưởng thế giới cuối cùng cũng yên bình, không ngờ nhân viên quản lý khu gọi cho tôi.
"Chị Tô, có một cô gái đang ở cửa nói muốn gặp chị."
Giang Diên Xuyên không hài lòng ngẩng đầu lên, giọng trầm xuống: "Ai vậy? Giờ này ai đến tìm chúng ta?"
Tôi lắc đầu hỏi nhân viên quản lý đó là ai.
"Là một cô gái tên là Lâm Tư Tư."
Vừa dứt lời, Giang Diên Xuyên giật lấy điện thoại gào lên.
"Không gặp, bảo cô ta cút đi, anh đừng để bất kỳ ai vào khu, nếu còn làm phiền nữa tôi báo cảnh sát!"