Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

3 Giải Pháp Khi Xuyên Sách Thành Nữ Phụ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 00:57:27
Lượt xem: 217

Sau chuyện lần trước, ta đã ngộ ra một chân lý: tránh xa nam chính, trân trọng mạng sống.

Đánh giá từ thái độ của nam chính đối với nữ phụ là ta đây, thì chắc chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Nhưng mà ta đã chán ngán việc ngày ngày cứ phải ở một chỗ thêu thùa như thế này rồi.

Không được.

Ta phải tự tìm niềm vui cho mình thôi.

Nhớ lại màn kinh kịch lần trước xem ở tửu lâu, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Trang phục, đạo cụ, diễn xuất của các kép hát thời này đều mang đậm phong cách Trung Hoa, nhưng nội dung lại quá đơn giản.

Nếu ta có thể viết ra một nội dung hấp dẫn hơn, chắc chắn có thể khiến cuộc sống giàu có của mình trở nên phong phú hơn.

Nói không chừng nếu kép hát làm tốt, dù ta có trở về thế giới thực cũng sẽ khóc trong mãn nguyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định bế quan sáng tác.

Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng ta cũng viết xong kịch bản.

Ta nóng lòng đi tìm ông chủ của tửu lâu, đặt chồng giấy lên bàn.

“Kịch bản này chắc chắn sẽ thành công”

Ông chủ khinh thường và cười lớn khi nghe được lời nói kiêu ngạo của tôi.

“Tiểu cô nương, ngươi không lớn, nhưng khẩu khí thì không nhỏ chút nào nhỉ”

Ta trợn mắt nhìn ông: “Ngươi xem qua một lần rồi nói tiếp”

Ông tùy tiện cầm kịch bản lên xem, lật lật mấy trang, vẻ mặt vốn khinh thường lập tức trở nên hưng phấn.

“Tiểu cô nương, đây thật sự là do ngươi viết sao?”

Ta nhướng mày khẽ gật đầu.

Ta chắc chắn không ai có thể từ chối sinh ly tử biệt và tình cảm sâu sắc của《Bá Vương Biệt Cơ》cả.

(《Bá Vương biệt Cơ》: là bộ phim điện ảnh chính kịch lịch sử được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Lý Bích Hoa. Bộ phim kể về sự cống hiến của kép hát Trình Điệp Y đối với tinh hoa của nghệ thuật dân tộc, chứa đựng nội hàm văn hóa sâu sắc, khí thế hào hùng, cảm xúc mạnh mẽ, cốt truyện chi tiết và sâu sắc - Theo Wikipedia.)

Ông chủ nhìn ta kèm theo một nụ cười trên mặt, nói: “Kịch bản này rất tốt, ngươi có thể bán nó cho ta được không?”

Ta lập tức từ chối: “Không được, ta có thể hợp tác với ông để vở kịch này được diễn ở tửu lâu của ông, lợi nhuận chia 5:5, nhưng quyền sở hữu vẫn phải thuộc về ta”

Bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ là trách nhiệm của mọi người.

Ông chủ suy nghĩ một lúc, nhưng thấy thái độ không khoan nhượng của ta cuối cùng ông cũng đồng ý với đề nghị.

Những ngày sau đó, ta chú tâm vào việc chỉ huy gánh hát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/3-giai-phap-khi-xuyen-sach-thanh-nu-phu/chuong-5.html.]

Diễn xuất của người trong gánh hát thật sự rất tốt, rất chân thật, hơn hết là kịch bản của ta quá tuyệt vời.

Nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, ta tự hào cười vui vẻ.

Bỗng dưng ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Hứa Cảnh Hoài đang ngồi cùng một cô gái dịu dàng xinh đẹp động lòng người.

Người con gái đó mi thanh mục tú, đẹp tựa tiên nữ, gương mặt tươi tắn không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp, đặc biệt là ấn đường giữa hai hàng lông mày, thanh thoát và dịu dàng. Khí chất này hẳn là nữ chính của quyển sách này: Tạ Cẩm Ly.

Chẳng trách ai cũng thích nàng ấy, ngay cả ta cũng động lòng mà.

Tạ Cẩm Ly ngượng ngùng cúi đầu, giống như một chú thỏ trắng vô hại.

“Cửu hoàng tử, lúc nãy đa tạ người đã cứu ta”

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Hứa Cảnh Hoài mặt không cảm xúc, ôn hòa nói: “Tiện tay thôi”

Giống như cốt truyện trong tiểu thuyết, nữ chính bị vài người trên đường trêu chọc, nam chính đi ngang qua tình cờ cứu được. Họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Lúc này, chắc là hai người đang ở đoạn báo đáp ơn cứu mạng đây mà.

Cẩu nam nhân, đúng là tiêu chuẩn kép.

Nói chuyện với ta thì giống như là tảng băng, nhưng đối với nữ chính thì lại khiêm tốn, nhã nhặn, đúng là dịu dàng chỉ có thể dành cho nữ chính thôi.

Nhìn trai tài gái sắc đứng cùng một chỗ, không hiểu sao ta lại cảm thấy có chút phiền muộn không thể giải thích được.

Có thể là do ta nhìn quá mức chăm chú, Hứa Cảnh Hoài cảm nhận được nên nhìn qua bên này.

Hắn nhìn ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Nhìn cái gì mà nhìn, ta cũng đâu có làm phiền ngươi.

Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt chó của ngươi ra.

Trong lòng thì chửi bới như vậy nhưng bên ngoài ta vẫn tỏ vẻ ngây thơ chớp chớp mắt, còn nở một nụ cười chân thành với hắn.

Haha, ta còn muốn ôm đùi nam chính để sống qua ngày.

Cảm thấy chưa đủ thành ý, ta giơ tay nói: “Ông chủ, bàn đó ta trả”

Ai có thể cưỡng lại được sự chân thành của phú nhị đại chứ.

Hehe mau khen ta đi.

Lúc ta đầy mong chờ nhìn Hứa Cảnh Hoài, chỉ thấy sắc mặt hắn tối sầm, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ta.

Tức giận?

Ta tiêu tiền vì hắn, sao hắn lại tức giận?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy ta quá giàu và đang cướp đi sự chú ý của hắn sao?

C.h.ế.t rồi, đáng lẽ ta nên khiêm tốn một chút mới phải.

Loading...