365 NGÀY CHÌM TRONG TÌNH YÊU VỚI NGƯỜI CÁ - C2
Cập nhật lúc: 2024-08-10 07:13:27
Lượt xem: 1,449
Ngày này của kiếp trước.
Bởi vì Kỷ Hoài Tinh không cho tôi tham dự lễ khai trương của Tưởng Nam nên hai chúng tôi cãi nhau om sòm.
Sở dĩ anh ấy không cho tôi đi là vì trong buổi lễ khai trương đó Tưởng Nam sẽ công khai cùng với bạn thân tôi ở bên nhau.
Anh ấy không muốn thấy tôi buồn, tôi lại tưởng anh ấy đang nhắm vào Tưởng Nam, vừa đánh vừa đá anh ấy, nói đủ lời lăng mạ, thậm chí còn bảo anh ấy đi ch.
Dù vậy, sau khi tôi uống thuốc ngủ hôn mê bất tỉnh, Kỷ Hoài Tinh vẫn không chút do dự rút vảy ra cứu tôi.
Tôi tỉnh lại từ trong những ký ức của mình.
Vú Trần vẫn chưa đi, vừa dọn dẹp phòng vừa phàn nàn: “Cậu chủ tốt bụng như vậy, sao lại gặp phải loại nữ nhân lòng lang dạ sói như cô chứ? Đúng là xui xẻo suốt đời…”
Tôi cầm hoa và váy trên ghế sô pha lên, ném thẳng vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Vú Trần trong nháy mắt lập tức cảnh giác:
“Cô lại muốn làm gì?”
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Kỷ Hoài Tinh đâu?”
Vú Trần quay đi, không để ý tới tôi: “Tôi không biết.”
Tôi im lặng.
Tôi biết v.ú Trần sẽ không nói cho tôi biết, không riêng gì bà mà tất cả những người trong biệt thự này cũng sẽ không tiết lộ hành tung của Kỷ Hoài Tinh với tôi.
Bởi vì, mỗi lần tôi tìm anh ấy, đều không có chuyện gì tốt.
Nếu không ai giúp tôi, tôi sẽ tự tìm.
Tôi dựa theo trí nhớ kiếp trước tìm từng phòng, cho đến khi đẩy cửa thư phòng của Kỷ Hoài Tinh ra, một mùi m.á.u tanh nồng nặc ập vào mặt, trong nháy mắt tôi ngây ngẩn cả người.
Kỷ Hoài Tinh trần trụi nửa người trên, suy yếu ngồi trong vũng máu, đuôi cá màu lam xinh đẹp tỏa ra những đốm sáng mờ nhạt. Anh cúi thấp đầu, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, cả người thoạt nhìn nguy hiểm lại mê người.
Tôi biết người cá nhổ vảy như vậy sẽ rất đau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh tượng thê thảm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/365-ngay-chim-trong-tinh-yeu-voi-nguoi-ca/c2.html.]
Cửa bị tôi đẩy ra, mặt Kỷ Hoài Tinh lộ vẻ không kiên nhẫn, giọng khàn khàn: “Cút ra ngoài.”
Tôi không nhúc nhích, khí tức quanh người anh ấy trong nháy mắt trở nên tàn bạo, ánh mắt tỏa ra ánh sáng khát máu, anh chậm rãi ngẩng đầu: “Muốn ch sao…”
Khi nhìn rõ là tôi, giọng điệu hung hãn dừng lại, anh vội vàng nghiêng đầu, trong cơn hoảng loạn muốn che đậy đuôi cá đang lộ ra ngoài.
Đáng lẽ tôi nên vui mừng khi nhìn thấy Kỷ Hoài Tinh còn đang sống sờ sờ mới đúng, nhưng lại không thể kìm nén được sự nghẹn ngào.
“Kỷ Hoài Tinh, anh có đau không?”
Nghe vậy, tay Kỷ Hoài Tinh đặt dưới đuôi cá hơi co lại một chút, sau đó cười lạnh hỏi:
“Không liên quan đến em, nói đi, lại muốn anh giúp Tưởng Nam chuyện gì?”
Tôi lau khô nước mắt, đi vào trong: “Không phải, em…”
“Đừng tới đây.” Anh ấy thấy tôi nhấc chân, chống người trốn xuống dưới bàn, giọng nói lạnh như băng: “Ra ngoài.”
Tôi dừng bước, nhìn vẻ mặt kháng cự của anh, cắn cắn môi, bướng bỉnh nói: “Em không ra.”
Động tác của Kỷ Hoài Tinh dừng lại, khóe miệng châm chọc càng lúc càng rộng: “Không ra? Ở lại chỗ này là muốn làm gì? Lại muốn nói cái gì? Là muốn ly hôn, hay muốn nguyền rủa anh ch?”
Tôi nhấc chân, kiên định đi về phía anh ấy:
“Kỷ Hoài Tinh, thật ra em muốn nói…”
Anh ấy thấy tôi tới gần, lạnh lùng nghiêng đầu, ngũ quan tinh xảo ẩn nấp trong ánh đèn lờ mờ, khó có thể nhìn ra vẻ mặt lúc này.
Tôi ngồi xổm xuống, không chút do dự nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh, nhẹ giọng mở miệng:
“Đuôi cá của anh đẹp quá, giống như lưu ly vậy.”
Lời vừa nói ra, Kỷ Hoài Tinh đang căng thẳng giật mình ngẩng đầu lên.
Tôi thuận thế đưa tay nâng mặt anh lên, vô cùng chân thành tha thiết hỏi: “Vậy em có thể hôn nó không?”