49 50 - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-03-26 22:46:44
Lượt xem: 223
Bầu trời đêm như nuốt chửng bóng tối.
Tôi đứng dưới ánh sáng đỏ rực như màu m áu, dần bình tĩnh lại.
"Phải."
Tôi nói: "Chiếm được rồi, tôi thấy cậu cũng dễ chinh phục như vậy, nhàm chán quá."
Im lặng mấy giây, Tề Kiến Bạch rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm run rẩy:
"Tôi từng nói với chị, đừng ép tôi, Lý Tuyết..."
"Chúng ta đều là người lớn rồi, chị coi trọng việc hiểu nhầm đó đến vậy sao?"
Tôi bật cười.
"Chị nhắc nhở cậu, Tề Kiến Bạch, tôi và Phó Thần đều không phải người tốt."
Đầu bên kia im lặng như ch ết.
Một lúc sau, điện thoại cúp máy.
Tôi mở cửa rồi bước vào.
Đột nhiên, một chiếc đĩa gốm bay tới, đập thẳng vào trán tôi.
"Lý Tuyết, tao muốn mày gả vào Phó gia, lấy lòng Phó Thần để hợp tác lâu dài giữa Lý gia với Phó thị."
"Chỉ một việc nhỏ này thôi mày cũng không làm được?"
Bố tôi đứng giữa phòng khách, sắc mặt lạnh như sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/49-50/phan-9.html.]
"Vào thư phòng đi."
Có một chiếc roi da bò trong đó.
Những vết roi đan chéo trên lưng tôi từ lúc tôi nói không muốn cưới Phó Thần.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Khi đó, bạn gái Phó Thần là con gái của ông với người vợ đầu tiên, Lý Miểu.
Đáng tiếc hai người cãi nhau, Lý Miểu bỏ đi cưới người khác.
Phó Thần cực kỳ tức giận, vì vậy đã chấm dứt quan hệ với Lý thị.
Bố tôi không còn cách nào khác ngoài việc đem tôi về, một đứa con gái ngoài giá thú đã sống trong khu ổ chuột suốt 20 năm.
Tổng cộng bị đánh bốn mươi roi, chịu trận xong, tôi nằm sụp trên mặt đất, m.á.u thịt đau khủng khiếp gần như lộ cả phần xương.
Trong cơn đau tột cùng, tôi gần như nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Được rồi... con sẽ đi."
"Con sẽ tìm cách khiến anh ấy cưới tôi."
Khoảnh khắc này hệt như bốn năm trước.
Roi da quất vào người tôi, điều khác biệt là lần này tôi không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Chỉ có tham vọng mãnh liệt đan xen cùng với nỗi đau m.á.u thịt.
Đối diện với ánh sáng rực rỡ từ thư phòng, tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười:
"Ba, con sẽ tìm cách để Phó gia tiếp tục hợp tác với Lý gia."