5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-09-17 08:37:07
Lượt xem: 87
"Anh vốn không muốn giúp." Phó Hàn Châu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, cố ý nói: "Nhưng em phản đối như vậy, hay là anh đồng ý đi! Dù sao em cũng không thích Tô gia, tục ngữ nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn! Anh rất sẵn lòng kết bạn với họ."
Tô Úc Nhiên không thể tin được nhìn Phó Hàn Châu: "Anh bị bệnh à!"
Cô không muốn Phó Hàn Châu giúp đỡ Tô gia.
Nếu anh giúp, sau này họ sẽ chỉ tham lam vô độ.
Phó Hàn Châu nhìn cô: "Vậy, em muốn anh giúp hay không giúp?"
"Tất nhiên là không muốn anh giúp."
Nói thật...
Năm năm qua, Phó Hàn Châu đã cho Tô gia đủ nhiều rồi!
Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng người đứng sau Tô gia là Phó Hàn Châu.
Ai cũng muốn nịnh bợ họ.
Điều đó đã nuôi dưỡng tính cách kiêu ngạo của họ.
Nếu không thì trước đây họ cũng sẽ không dám nói ra những lời đe dọa đuổi Phó Hàn Châu ra khỏi Giang thị.
Phó Hàn Châu nói rõ ý đồ đến đây: "Mẹ anh nói, muốn em đến ZT làm việc, nếu em không muốn anh làm những việc em ghét, thì ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai quay lại công ty."
"Em không đi." Tô Úc Nhiên nói: "Hôm nay em đã đi phỏng vấn, tìm được việc mới rồi."
Phó Hàn Châu nói: "Nếu vậy, lát nữa anh sẽ gọi điện, chắc Tô tổng sẽ rất vui khi nghe tin này."
"Phó Hàn Châu!" Tô Úc Nhiên nhìn người đàn ông này, thật sự muốn tức chết, "Tại sao anh cứ phải như vậy! Anh thấy vui lắm sao? Anh nhất định phải thể hiện bản lĩnh to lớn của mình, đùa giỡn em như vậy anh mới vui sao?"
"Đúng là rất vui." Phó Hàn Châu tiến lên một bước, đến gần cô, đưa tay ôm lấy cô, nói: "Anh thích phụ nữ ngoan ngoãn! Ai bảo em cứ chọc anh tức giận?"
"Anh là đồ khốn nạn!" Tô Úc Nhiên tức đến mức nước mắt rơi xuống, giơ tay tát anh một cái...
Cô thật sự phát điên rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-138.html.]
Bị anh đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi ZT, cô đều chấp nhận.
Bây giờ cô đã chấp nhận tất cả, anh lại không chịu buông tha cho cô, cứ phải xuất hiện trước mặt cô, cố ý chọc tức cô!
Cái tát này rất mạnh, vang lên một tiếng "chát", Phó Hàn Châu chắc cũng không ngờ người phụ nữ này dám ra tay đánh anh.
Rõ ràng trước mặt anh cô luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng lúc này, Tô phụ và Tô mẫu đi tới, thấy Tô Úc Nhiên tát Phó Hàn Châu một cái, Tô mẫu vội vàng chạy đến kéo Tô Úc Nhiên ra, tát cô một cái: "Con điên rồi! Sao con lại đánh người ta?"
Sợ Tô Úc Nhiên đắc tội với người đàn ông trước mặt, gia đình sẽ gặp xui xẻo.
Từ khi biết gia đình mất dự án là vì đắc tội với Phó Hàn Châu, Tô phụ Tô mẫu đều coi Phó Hàn Châu như khách quý.
Thấy Tô Úc Nhiên ra tay, Tô mẫu đương nhiên là dạy dỗ cô trước.
Cái tát này khiến Tô Úc Nhiên choáng váng, cô nhìn Tô phụ Tô mẫu trước mặt, không ngờ họ cũng đứng về phía Phó Hàn Châu, cô liếc nhìn ba người trước mặt, đặc biệt là gương mặt đáng ghét của Phó Hàn Châu...
Cô không làm gì được họ, tức giận quay người bỏ đi...
Tô mẫu quay sang xin lỗi Phó Hàn Châu: "Tiểu Hàn à, xin lỗi con, Nhiên Nhiên bị chúng ta chiều hư rồi, con đừng giận nó..."
Phó Hàn Châu nhìn bóng dáng Tô Úc Nhiên biến mất, bị ánh mắt cuối cùng của cô dọa sợ, lạnh lùng liếc Tô mẫu một cái, rồi đuổi theo Tô Úc Nhiên.
Tô Úc Nhiên ra khỏi bệnh viện, vừa đi vừa khóc, cô đưa tay lau nước mắt nhưng không thể nào lau sạch...
Đèn đỏ cho người đi bộ, cô cũng không nhìn, cứ thế bước tiếp...
Tiếng phanh xe gấp vang lên bên tai, tiếng tài xế chửi rủa vang lên, một bàn tay từ phía sau kéo cô lại, lôi cô về phía lề đường.
"Em điên rồi, không muốn sống nữa à?" Phó Hàn Châu kinh hãi nhìn người phụ nữ trước mặt, vừa rồi thấy cô lao ra đường, anh sợ đến mức tim ngừng đập.
"Anh buông tôi ra!" Tô Úc Nhiên nghe thấy giọng anh, không hiểu sao anh lại đuổi theo, cô cố gắng đẩy Phó Hàn Châu ra nhưng không được, tức giận mắng: "Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi? Tôi muốn hỏi anh, tôi nợ anh cái gì? Anh nhất định phải thấy tôi c.h.ế.t mới cam tâm sao? Nếu vậy, tôi chết, được không? Tôi c.h.ế.t rồi anh sẽ vui vẻ!"
Cô tức muốn chết, cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong lồng ngực, cô nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Cô hận anh c.h.ế.t đi được!
Phó Hàn Châu liếc nhìn những người đang đứng xem: "Chúng ta về nhà trước đã!"