5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:27:46
Lượt xem: 184
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô nhận điện thoại, là Thu Sinh gọi tới, "Phu nhân."
Tô Úc Nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
Nếu như là trước kia, cô đối với Thu Sinh vẫn là thái độ lấy lòng.
Lúc này cách điện thoại, cô lại không có chút tâm trạng lấy lòng anh ta.
Thu Sinh nói: "Tối nay cô về đây ở đi! Phó gia nói rồi, ngày mai cô có thể đi làm ở ZT."
"Không cần đâu." Tô Úc Nhiên nói: "Tôi không muốn đi nữa."
Trải qua một loạt đả kích, cô không còn chút động lực nào nữa.
Thứ không thuộc về mình, tranh giành thế nào cũng vô dụng.
Thu Sinh cầm điện thoại, mở loa ngoài, thấy Tô Úc Nhiên từ chối, anh ta theo bản năng nhìn Phó Hàn Châu, chỉ thấy Phó Hàn Châu cũng nhíu mày.
Cô hôm nay làm tất cả những chuyện đó, chẳng phải là muốn ở lại ZT sao?
Bây giờ cho cô ấy quay lại, cô ấy lại không muốn nữa?
Chưa đợi Thu Sinh nói chuyện, Tô Úc Nhiên đã cúp điện thoại.
Thu Sinh nhìn Phó Hàn Châu, hỏi: "Phó gia, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nơi này cách Tô gia bao xa?"
"Tôi xem khoảng cách một chút." Thu Sinh nhìn bản đồ, "Một tiếng là đến nơi."
"Đi đón cô ấy."
...
Dì Lý nghe thấy tiếng gõ cửa, dậy mở cửa, Thu Sinh nói rõ ý đồ đến, nghe nói anh ta là người Phó gia, dì Lý nói: "Tiểu Nhiên đã ngủ rồi, bây giờ gọi nó dậy, không tốt lắm đâu?"
Thu Sinh nói: "Chúng tôi đặc biệt đến đón cô ấy."
"Nhưng mà..."
Anh ta đang nói chuyện, Phó Hàn Châu đi tới.
Dì Lý nhìn thấy Phó Hàn Châu, lập tức bị khí thế trên người anh làm cho kinh hãi.
Phó Hàn Châu nói: "Dẫn tôi đi tìm cô ấy."
Dì Lý không còn cách nào, đành phải dẫn anh lên lầu.
Dì Lý đẩy cửa ra, bật đèn lên, Tô Úc Nhiên nằm trên giường, cô ngủ rất say, cũng không bị đánh thức.
Phó Hàn Châu đi vào, đứng bên giường, nhìn Tô Úc Nhiên, cô ngủ rồi, ôm gối, nước mắt tủi thân từ khóe mắt chảy xuống, gối đầu đều bị nước mắt của cô làm ướt một mảng lớn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-30.html.]
Chương 18: Anh đặc biệt có thể nhịn
Mấy ngày nay cô sống mệt mỏi, căn bản không có thời gian để tĩnh tâm lại, buông bỏ bản thân.
Từ con gái Tô gia, bị đuổi ra khỏi nhà...
Cho đến bây giờ, trở thành vợ của Phó Hàn Châu, nhưng lại sống không được như ý...
Phó Hàn Châu vốn định trực tiếp gọi cô dậy, nhìn cô như vậy, lại nhịn xuống.
Anh đứng bên cạnh, vẫn luôn không gọi cô, Thu Sinh vốn định nhắc nhở Phó Hàn Châu, cuối cùng nhìn sắc mặt của gia chủ nhà mình, chỉ đành gọi dì Lý cùng xuống lầu, xuống dưới lầu chờ.
Tô Úc Nhiên ngủ thật lâu, cảm thấy đèn trong phòng chói mắt, cô mở mắt ra, thấy có người đứng ở đầu giường, nhìn kỹ, vậy mà là Phó Hàn Châu, cô sững sờ, trong nháy mắt tỉnh táo không ít, ngồi dậy.
Sao anh lại ở đây?
Không phải là đang nằm mơ chứ?
Phó Hàn Châu mở miệng, "Tỉnh rồi?"
Giọng điệu người c.h.ế.t này, không phải anh thì còn ai vào đây nữa?
Tô Úc Nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Ông nội bảo ngày mai tôi dẫn cô đến bệnh viện thăm ông." Phó Hàn Châu nói: "Ngủ đủ rồi thì dậy đi, xe còn đang đợi ở dưới lầu."
Tô Úc Nhiên nghe anh nói ông nội, mới phản ứng lại.
Thì ra anh xuất hiện ở đây là vì ông nội...
Chỉ là, nhớ tới hôm nay ở phòng nghỉ, bộ dạng anh đuổi cô đi, cô lạnh mặt, trực tiếp từ chối Phó Hàn Châu: "Tôi không muốn đi."
"Cô nói cái gì?" Phó Hàn Châu không ngờ, anh đã đích thân đến rồi, cô vậy mà còn dám từ chối.
Tô Úc Nhiên nói: "Tôi không thoải mái, không muốn đến bệnh viện."
"Vẫn còn đang giận?" Giọng điệu của Phó Hàn Châu rất cường thế, "Không phải muốn đến ZT sao? Tôi đã đồng ý rồi!"
Hình như anh đồng ý, đối với cô mà nói là một loại ân huệ.
Tô Úc Nhiên không chấp nhận giọng điệu này của anh...
Cô cúi đầu, dùng lời anh chế giễu cô để đáp trả, "Tôi không muốn đi nữa, anh nói đúng, đi cửa sau vào, danh không chính ngôn không thuận, ở lại cũng không có tiền đồ, nơi đó không thuộc về tôi, tôi không định đi nữa!"
Lúc này cô cả người đều ủ rũ, tuy rằng mạnh miệng, nhưng có thể nhìn ra cô xác thực bị tổn thương.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình khiến bờ vai cô càng thêm gầy yếu, khiến người ta nhịn không được sinh ra vài phần thương xót.
Phó Hàn Châu kiên nhẫn nói: "Cô chắc chắn chứ?"
Tô Úc Nhiên gật đầu, "Tôi chắc chắn."