Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:28:47
Lượt xem: 134

Cuối cùng, cô chỉ có thể vén chăn lên, nằm xuống.

Có chăn làm lớp bảo vệ, cô lập tức cảm thấy an toàn hơn một chút.

Phó Hàn Châu tắm xong liền đi ra.

Thấy cô nằm trên giường, anh cũng không quan tâm, trực tiếp lên giường, nằm xuống ở phía bên kia.

Tô Úc Nhiên căn bản không ngủ được.

Nghe thấy tiếng anh lên giường, trong lòng cô lúc này lo lắng không thôi, có Phó Hàn Châu bên cạnh, toàn thân cô căng thẳng, cảm giác như trên đầu bị gắn camera giám sát, cô ngay cả thở mạnh cũng không dám, hai chân trong chăn vì căng thẳng sắp chuột rút rồi!

Qua một lúc lâu, nghe thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, cô mới nhẹ nhàng xoay người, đổi tư thế ngủ… lại vừa vặn đối mặt với Phó Hàn Châu.

Người đàn ông này vậy mà đã ngủ rồi! Hoàn toàn là ngủ ngay lập tức!

Không biết có phải do động tác xoay người của cô làm anh tỉnh giấc hay không, anh đưa tay ra, Tô Úc Nhiên sợ hãi ôm lấy đầu mình, tưởng anh muốn đánh mình, nhưng lại bị anh ôm vào lòng.

“…”

Phó Hàn Châu không phải là người ngủ ngon, nhưng khi ở bên Tô Úc Nhiên, anh lại như được tiêm thuốc an thần vậy.

Rõ ràng chỉ là thuốc dẫn, nhưng anh lại có sự phụ thuộc vào cơ thể cô…

Tô Úc Nhiên cứng người một lúc lâu, bị anh ôm vào lòng, phát hiện bây giờ anh ngủ rất say, cũng không khác mấy so với lúc anh dùng thuốc xong, cô mới thả lỏng.

Cô còn nhân cơ hội quan sát khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc của anh.

Không nói đến những thứ khác, ngoại hình của Phó Hàn Châu thật sự là số một, nếu không, Kiều Thanh Thanh cũng sẽ không có địch ý lớn với cô như vậy…

Chỉ là, mấy năm chung sống đã khiến cô có bóng ma tâm lý rất lớn với anh, cô thật sự rất sợ anh.

Lúc ký thỏa thuận kết hôn với anh, cô còn nghĩ rằng hai người có thể không can thiệp vào cuộc sống của nhau, chỉ cần đợi ba năm trôi qua, cô có thể đường ai nấy đi! Ai ngờ, mới có mấy ngày, cô đã phải chuyển đến phòng anh ở rồi, còn phải ngủ chung giường với anh nữa.

Đây là muốn hành hạ cô đến c.h.ế.t sao!

Bây giờ chỉ cần đợi đến ngày mai mọi chuyện kết thúc, cô sẽ lập tức chuồn lẹ…

Sáng sớm, Tô Úc Nhiên đã thay quần áo xong, ngồi bên bàn ăn, cô căn bản không ngủ được, hoàn toàn là gắng gượng đến giờ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-36.html.]

Vì quá mệt nên lúc này cô chẳng có khẩu vị ăn sáng.

So với cô, Phó Hàn Châu lại vô cùng tỉnh táo.

Cũng phải, anh vừa nằm xuống là ngủ, ngủ ngon lành cả đêm, sao có thể không tỉnh táo được chứ?

Đúng lúc này, điện thoại của Phó Hàn Châu đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên, nghe video call: “Ông nội.”

Tô Úc Nhiên lấy lại tinh thần, nghe thấy ông nội hỏi: “Cháu dâu tôi đâu? Cháu đón nó về chưa?”

Phó Hàn Châu ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Úc Nhiên, thản nhiên nói: “Ở đây ạ!”

Nói xong, anh xoay ngược camera, đưa Tô Úc Nhiên vào màn hình.

Nhìn thấy Tô Úc Nhiên, tâm trạng ông nội lập tức tốt lên không ít: “Tiểu Nhiên, cháu về rồi à!”

“Ông nội, chào buổi sáng ạ.” Tuy đã lên kế hoạch gặp ông nội rồi sẽ rời đi, nhưng lúc này cô vẫn làm tròn bổn phận của mình, thể hiện dáng vẻ lấy lòng ông nội trước mặt anh.

Ông nội nói: “Sau này ở nhà, có gì không vui thì cứ nói thẳng với ông! Để ông thêm WeChat của cháu, cháu có thể nhắn tin cho ông! Kẻo thằng nhóc Phó Hàn Châu này bắt nạt cháu mà ông không biết.”

Tô Úc Nhiên nói: “Ông yên tâm, anh ấy không bắt nạt cháu đâu ạ!”

Dù có bị bắt nạt, cô cũng không dám nói ra trước mặt ông nội…

“Cháu không cần bao che cho nó.” Ông nội tỏ vẻ như đã biết hết mọi chuyện, hôm qua, nhà họ Tống đã trực tiếp gọi điện đến, nếu không, ông cũng sẽ không biết chuyện.

Tô Úc Nhiên chạy về đó, chắc chắn là vì bị ủy khuất.

Ông để cháu trai mình cưới con gái nhà họ Tống, không phải để con bé đến đây chịu ủy khuất!

Tô Úc Nhiên thấy ông nội không tin, cũng không biết phải nói gì, chỉ len lén liếc nhìn Phó Hàn Châu…

Như vậy, Phó Hàn Châu cũng không thể trách cô được chứ!

Phó Hàn Châu nói: “Chúng cháu đang ăn sáng, ăn xong sẽ đến bệnh viện thăm ông.”

“Thôi được rồi!” Ông cụ nói: “Tiểu Nhiên về là được rồi! Không cần phiền phức vậy, ông cũng biết hai đứa bận, bây giờ gọi điện thoại là được rồi!”

“Vâng ạ.” Phó Hàn Châu nói: “Vậy để lúc nào rảnh cháu lại đến.”

Loading...