A Lê - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:07:54
Lượt xem: 6,840
Người nhà họ Tống không đặt tên cho ta, A Lê là tên do nhũ mẫu đặt cho ta.
Nhũ mẫu nói ngày bà bế ta vào tiểu viện, hoa lê trong sân nở rất đẹp, là hoa lê đẹp nhất mà bà từng thấy, nên bà gọi ta là A Lê.
A Lê, A Lê.
Ứng với cuộc đời ngắn ngủi của ta.
Linh hồn ta không tự chủ được mà bay về phía bồn tắm.
Bùi Tắc đã vào trong bồn, giữa làn hơi nước mịt mờ, hắn ngồi dựa vào thành bồn.
Trên người hắn là những vết sẹo cũ dữ tợn đan xen, Tống Như Sơ nhìn thấy liền sợ hãi né tránh ánh mắt.
Nàng ta đang sợ hãi.
Ta cảm thấy thật nực cười, khi nàng ta g.i.ế.c ta lại không hề mềm lòng chút nào.
Ta bay đến bên cạnh Bùi Tắc, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt hắn.
Dù ta luôn có chút sợ hắn, nhưng giờ ta mong hắn có thể cảm nhận được ta, hoặc phát hiện ra Tống Như Sơ không phải là ta.
Thi thể của ta vẫn còn bị chôn trong vườn nhà họ Tống, kiến cắn sâu đục.
Nếu hắn có thể vì ba năm tình ái mà giúp ta báo thù, ta sẽ biết ơn hắn.
Nếu hắn không muốn thì đào t.h.i t.h.ể ta lên rồi thiêu đi cũng tốt.
Ta thích nơi ấm áp, không muốn mãi nằm trong bóng tối.
Đáng tiếc, hắn không cảm nhận được ta.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Như Sơ ổn định tâm lý, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, chuẩn bị vào bồn.
Bùi Tắc đột nhiên mở mắt nhìn nàng ta.
"Vì sao Quân Thượng lại nhìn ta?" Tống Như Sơ hỏi.
Bùi Tắc nói: "Nghe nói những ngày qua, khi bổn vương không có ở đây, nàng đã về nhà họ Tống?"
Tống Như Sơ lập tức quỳ xuống: "Vâng, mẹ của thiếp bị bệnh, cho nên đã về mấy ngày, mong Quân Thượng thứ tội."
Nhắc đến mẹ, trong lòng ta vẫn không khỏi đau đớn.
Năm xưa bà ấy vì để ta sống sót đã lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p người nhà họ Tống, vậy mà khi Tống Như Sơ muốn ở bên Bùi Tắc, bà lại lừa ta về, để Tống Như Sơ hạ độc g.i.ế.c ta.
Ta muốn hỏi bà ấy tại sao.
Tại sao yêu ta, rồi lại g.i.ế.c ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-2.html.]
Bùi Tắc nghe lời giải thích của Tống Như Sơ rồi nói: "Nếu mẹ nàng bệnh thì về cũng không sao."
Ta sững sờ.
Trước đây Bùi Tắc chưa từng nói với ta những lời như vậy.
Đêm tân hôn, hắn nói ta là do cha mẹ ta đưa cho hắn, vậy thì ta từ trên xuống dưới đều là của hắn, từ nay không thể có bản thân nữa.
Sống là của hắn, c.h.ế.t cũng là của hắn.
Chịu đựng sự giày vò của hắn, hứng chịu cơn giận của hắn.
Đêm đó, hắn bóp mặt ta, lạnh lùng nói: "Dù nàng có đáng thương đến đâu, cũng đừng mong bổn vương thương hại nàng nửa phần."
Hắn nói được thì cũng làm được.
Ba năm thành thân, ngoài chuyện giường chiếu, hắn và ta không nói chuyện với nhau nhiều, càng đừng nói đến việc để ta về nhà.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Tạ ơn Quân Thượng." Tống Như Sơ nói bằng giọng dịu dàng, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Tắc, cầm lấy khăn bông chuẩn bị lau người cho hắn.
Đột nhiên có tiếng thị vệ của Bùi Tắc từ bên ngoài vọng vào: "Quân Thượng, Thiên tử triệu gấp."
"Biết rồi." Bùi Tắc đứng dậy rời đi.
Tống Như Sơ nhìn theo bóng lưng của Bùi Tắc, dậm chân, hận Thiên tử triệu gấp không đúng lúc.
Tống Như Sơ trở về phòng, vui vẻ xoay vài vòng.
Diệp Nhi, nha hoàn trước đây của ta, lúc này bưng trà vào: "Chúc mừng nữ quân đã lừa được Quân Thượng."
Diệp Nhi là do nhà họ Tống đưa đến sau khi nhũ mẫu nuôi ta lớn qua đời hai năm trước.
Khi đó ta cứ nghĩ là người nhà thương ta, bây giờ mới biết là để Tống Như Sơ thay thế ta chuẩn bị từ trước.
Hai năm trước bọn họ đã có ý định g.i.ế.c ta rồi.
Tống Như Sơ kéo Diệp Nhi lại: "Ngươi ngửi xem, trên người ta có mùi gì?"
Diệp Nhi cẩn thận ngửi: "Trên người Đại tiểu thư ngoài mùi hoa lê ra thì không có mùi gì khác ạ."
Tống Như Sơ có chút không yên tâm: "Thật sao? Nhưng Quân Thượng chỉ mới đến gần ta một thoáng đã ngửi ra mùi trầm hương ta dùng trước đây."
Ta cũng không hiểu, Bùi Tắc ngày thường không giỏi về hương đạo, làm sao hắn có thể ngay lập tức ngửi ra sự khác biệt trên người Tống Như Sơ.
Diệp Nhi nói: "Có lẽ trầm hương người dùng trước đây quá tốt, mùi hương nhất thời không thể tiêu tan, chắc là xông thêm mấy ngày hương hoa lê là có thể che đậy hoàn toàn."
"Có lý." Tống Như Sơ lại đốt thêm mấy nén hương hoa lê, sau đó lấy ra một hình nhân nhỏ dùng kim đâm: "Vĩnh viễn đọa địa ngục, tuyệt không luân hồi."
Trên hình nhân nhỏ có viết tên của ta, Tống A Lê.